Bạn đang xem bài viết Văn Mẫu Lớp 6: Tả Cảnh Bình Minh Trên Quê Em (2 Mẫu) Những Bài Văn Mẫu Lớp 6 được cập nhật mới nhất tháng 9 năm 2023 trên website Ysdh.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
Tả cảnh bình minh
Hy vọng tài liệu sẽ giúp cho các bạn học sinh lớp 6 có thêm ý tưởng hoàn thiện bài viết của mình. Mời tham khải nội dung chi tiết ngay bên dưới.
Trong bốn mùa, mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Đối với em điều tuyệt vời nhất là được ngắm nhìn buổi sáng của mùa xuân trên quê hương của em.
Sáng hôm nay, em dậy thật sớm để ngắm bình minh. Không khí buổi sáng vô cùng trong lành và mát mẻ. Ông mặt thức giấc từ phía chân trời đằng đông. Cô cậu nắng tinh nghịch chạy nhảy tung tăng dưới mặt đất. Những hạt sương đọng trên lá cây cũng dần tan biến. Làn gió khẽ lướt qua khiến những cành lá rung rinh. Chị gió tung tăng nô đùa khắp nơi. Cô mấy thì vẫn còn làm biếng. Vài chú chim nhỏ cất tiếng hót đón chào ngày mới.
Em xuống thăm khu vườn nhỏ. Cây cối trong vườn bừng tỉnh. Màu xanh của thiên nhiên gợi ra cảm giác tươi mới, mát mẻ. Những cành cây đều vươn lên rất cao để đón lấy ánh nắng. Các loài hoa cũng thi nhau khoe sắc thắm. Nào là những nàng hoa hồng nhung đầy kiêu sa. Nào là cô mười giờ chưa chịu thức giấc. Nào là chị cẩm tú cầu thật lộng lẫy… Tất cả các loài hoa đều thật rực rỡ trong ánh nắng ban mai.
Chỉ một lúc, mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Nắng cũng thêm chói chang hơn. Ngoài đường nhộn nhịp người qua lại. Thỉnh thoảng có những tiếng trò chuyện của các bác nông dân phải ra đồng làm việc. Âm thanh của quê hương thật tuyệt vời.
Buổi sáng mùa xuân đã đem lại cho quê hương một sức sống mới. Em yêu biết bao quê hương yêu dấu của mình.
Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Và khoảng thời gian đẹp nhất chính là buổi sáng sớm khi ánh nắng bắt đầu chiếu xuống. Bình minh trên quê hương thật tuyệt vời.
Năm giờ sáng em thức giấc để tập thể dục. Không khí thật trong lành. Từ phía đằng đông, ông mặt trời đã thức dậy sau một đêm dài say giấc. Nắng đã bắt đầu len lỏi khắp nơi, nhưng vẫn còn dịu dàng. Bầu trời xanh trong như được gội rửa sau những ngày âm u của mùa đông. Những áng mây như được ai nhuộm trắng, chúng bồng bềnh trôi êm đềm trên bầu trời. Gió xuân cũng trở nên hiền dịu, gió thổi nhẹ nhàng như hát những khúc ca xuân.
Khi xuân đến, những chồi non như tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông. Tất cả đua nhau đâm chồi nảy lộc xanh mơn mởn. Chính những tia nắng ấm áp của mùa xuân chính là vị thần gõ cửa đánh thức mùa xuân. Muôn loài hoa chỉ chờ đợi đến lễ hội xuân để cùng nhau trẩy hội, cùng nhau khoe hương, khoe sắc. Chỉ một lúc, mặt trời đã lên cao và chói chang hơn. Từng đàn én từ phương Nam tránh rét đã bay trở về để tận hưởng một mùa xuân tươi mới của đất trời.Những chú chim nhỏ cũng hót líu lo đón chào ngày mới.
Con đường trong xóm trở nên nhộn nhịp hơn. Tiếng xe cộ và tiếng trò chuyện nghe thật vui tai. Lũ trẻ trong xóm cũng ríu rít nô đùa ngoài sân, có đứa lại luôn miệng khoe sẽ được về quê ăn Tết cùng ông bà, đứa lại khoe rằng nhà mình đã sắm được cây đào Tết thật đẹp. Nụ cười mỗi đứa trẻ lại rạng ngời như ánh nắng của buổi sớm mùa xuân, đôi má hồng hào như những cánh đào đang khoe sắc trên cành.
Advertisement
Mùa xuân – mùa của sự sống, của niềm hạnh phúc và sum vầy. Bình minh ngày xuân đem đến cho con người cảm giác vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy hy vọng biết bao.
Văn Mẫu Lớp 6: Tả Một Cảnh Thiên Nhiên Mà Em Yêu Thích Nhất Dàn Ý &Amp; 18 Bài Văn Mẫu Lớp 6
Tả một cảnh thiên nhiên mà em yêu thích nhất
Tài liệu bao gồm dàn ý và 18 bài văn mẫu. Các bạn học sinh lớp 6 có thể tham khảo để có thêm ý tưởng cho bài viết.
1. Mở bài
Giới thiệu khái quát về cảnh thiên nhiên.
2. Thân bài
Tả bao quát: Khung cảnh núi rừng, cảnh biển, làng quê…
Tả chi tiết: Miêu tả những đặc điểm nổi bật của cảnh thiên nhiên (bầu trời, núi non, dòng sông, cánh đồng…) theo chiều không gian (từ xa đến gần, trên xuống dưới) hoặc thời gian (sáng, trưa, chiều).
3. Kết luận
Khẳng định vẻ đẹp của khung cảnh thiên nhiên.
Quê hương của em là một vùng đồng bằng ven biển. Nơi đây có một bãi biển rất nổi tiếng, thu hút nhiều khách du lịch. Mỗi dịp nghỉ hè, em lại được về thăm quê nên cảm thấy rất thích thú.
Bãi biển nổi tiếng của quê em là Sầm Sơn, thuộc tỉnh Thanh Hóa. Từ lâu, nơi đây đã được dựng để phát triển thành một địa điểm du lịch. Gia đình em phải đi mất một buổi sáng mới về đến quê. Sau khi nghỉ ngơi, em được các anh chị trong nhà đưa ra biển chơi.
Trước mắt em lúc này, biển hiện lên giống như một đường cong xanh mềm mại. Nước biển rất trong và sạch. Những con sóng biển hiền hòa vỗ vào bờ như ru ngủ những hàng dừa vậy. Con sóng bạc đầu cứ thế, cứ thể mà dạt dào mãi. Không thể phủ nhận được việc tắm biển Sầm Sơn điều thú vị nhất là được những con sóng mạnh mẽ, và cũng thật trong lành đẩy lên rồi hạ xuống như đùa giỡn với ta thật thích thú. Nếu như bạn muốn ngắm biển Sầm Sơn thì hãy đứng xa xa bờ một chút để có thể nhìn và ngắm nghía biển được trọn vẹn hơn.
Đến với biển Sầm Sơn ta dường như cũng có thể được thưởng thức được cảm giác như cũng thật mênh mang của biển cả cũng như sự hùng vĩ của núi non. Em thật thích thú biết bao nhiêu khi được chiêm ngưỡng cảnh đẹp của bãi biển Sầm Sơn. Phía xa xa, dãy núi Trường Lệ đang đứng sừng sững giữa đất trời. Những dãy núi chạy dài theo mép nước. Tất cả tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Em yêu biển Sầm Sơn bao nhiêu thì càng yêu thêm quê hương của mình bấy nhiêu. Em mong rằng có thể học tập thật tốt để mai này xây dựng quê hương ngày càng giàu đẹp hơn.
Cửa Lò – bãi biển nổi tiếng của quê hương em. Nơi đây đã khiến em cảm thấy yêu hơn mảnh đất mà mình đã sinh ra.
Những lúc rảnh rỗi, em lại cùng với các anh chị ra biển chơi. Trước mắt em chính là bãi biển Sầm Sơn rộng mênh mông. Gió biển lồng lộng. Tiếng sóng vỗ ào ạt. Bãi cát vàng trải dài. Bầu trời lúc này thật cao, không một gợn mây. Ông mặt trời như một quả bóng khổng lồ tỏa ánh nắng chói chang xuống mọi nơi. Em cùng các anh chị thỏa thích vui đùa trên bãi cát, nghịch nước biển mát lạnh.
Bãi cát trắng ven biển bị sóng biển đánh vào ướt sũng. Chúng trở nên đậm màu hơn. Em cũng giống như rất nhiều bạn nhỏ khác thích thú với việc xây lâu đài cát. Những tòa lâu đài vừa mới xây dựng nên thì lại bị một con sóng lớn đánh cho sụp đổ. Thế nhưng em không hề thấy giận cơn sóng chút nào. Sóng đánh tan tòa lâu đài này thì em sẽ xây những tòa lâu đài khác.
Hoàng hôn trên biển thật huy hoàng và kỳ vĩ. Em ngồi trên bãi cát trắng ngắm cảnh mặt trời lặn. Mặt trời lúc này giống như một quả cầu đang rực đỏ. Mặt trời lớn lắm, lớn hơn rất nhiều lần so với mặt trời của thành phố. Em chỉ muốn chạy lại gần để ôm mặt trời vào lòng nhưng em biết điều đó là không thể.
Biển đẹp nhất có lẽ về ban đêm. Khi ánh nắng cuối ngày tắt hẳn, nhường chỗ cho bầu trời đêm đầy sao. Không khí lúc này cũng dễ chịu, mát mẻ hơn. Em cùng bố mẹ ngồi chơi ở một quán nước gần bờ biển. Gió biển thổi vào mát rượi. Ngày hôm sau, em còn được bố mẹ dẫn đi thăm các địa danh nổi tiếng ở Cửa Lò như: đảo Hòn Ngư, chùa Lô Sơn, đảo Lan Châu…
Em yêu biết bao nhiêu bờ biển Cửa Lò của quê hương mình. Em mong rằng nơi đây sẽ ngày càng thu hút khách du lịch để góp phần xây dựng quê hương của em ngày một giàu đẹp hơn.
Sầm Sơn là bãi biển nổi tiếng của quê hương em. Gia đình em chuyển vào Hà Nội sống từ khi em còn nhỏ nên nghỉ hè năm nay, bố mẹ đã cho em về quê chơi.
Đúng năm giờ sáng, xe xuất phát từ Hà Nội. Khoảng đến gần trưa thì xe đã đến nơi. Em cảm thấy vô cùng thích thú vì sau một hành trình dài cuối cùng cũng đến Sầm Sơn. Gia đình em ở lại nhà ông bà nội, cất dọn đồ đạc rồi nghỉ ngơi.
Buổi chiều, mọi người trong gia đình hẹn nhau ra biển tắm. Thật kì diệu! Em đang đứng trước một bài biển rộng mênh mông. Bầu trời cao, trong xanh không một gợn mây. Ông mặt trời tỏa ánh nắng chói chang xuống khắp nơi. Bãi cát vàng trong nắng càng trở nên lấp lánh, trông tuyệt đẹp. Nước biển xanh và trong. Đứng gần biển em có thể nhìn thấy từng đợt sóng đánh vào bờ. Nhìn ra xa phía chân trời, bầu trời và biển như hòa vào làm một. Gió biển lồng lộng, cùng với tiếng sóng vỗ nghe thật vui tai. Bên cạnh bãi biển, núi Trường Lệ – một địa danh khá nổi tiếng ở đây, đứng sừng sững chạy dài theo mép nước. Cuối bãi là đền Độc Cước cổ kính uy nghi, tọa lạc trên một hòn núi đá. Tất cả đều tuyệt đẹp như những bức ảnh mà em đã được xem trên mạng khi tìm hiểu về Sầm Sơn.
Biển lúc này thật đông người. Tiếng nói cười rộn vang khắp cả không gian. Người lớn thích thú bơi lội dưới nước. Trẻ em thì nghịch cát, xây thành những tòa lâu đài tuyệt đẹp. Em cùng các bạn nhỏ mỗi người một chiếc phao. Sau khi trang bị đâu vào đây, cả nhóm quyết định xuống tắm biển. Nước biển mát lạnh khiến em cảm thấy vô cùng dễ chịu. Sau khi tắm biển, mọi người cùng nhau đi ăn đồ hải sản nướng. Các món ăn đều rất ngon và mang đậm hương vị của biển.
Về thăm biển Sầm Sơn, em mới thấy quê hương của mình thật đẹp biết bao. Tuy hơi ngắn nhưng em lại cảm thấy rất vui vì đây là lần đầu tiên được đến biển. Em hy vọng sau này mình sẽ có dịp thăm lại nơi đây.
Thiên nhiên luôn đem đến cho con người những cảnh sắc tuyệt vời. Đối với riêng em, khung cảnh thiên nhiên của quê hương vào lúc hoàng hôn là đẹp nhất. Mỗi khi em ngắm nhìn khung cảnh ấy, em lại cảm thấy thêm yêu quê hương mình hơn.
Sau một ngày, ánh nắng chói chang của ngày hè dịu bớt đi rồi dần biến mất. Không gian làng quê được bao trùm bởi ánh hoàng hôn. Những cơn gió khẽ thổi xua tan đi cái oi bức mùa hè. Lũy tre làng in bóng trên nền trời thật bình dị. Phía phương Tây, bầu trời đỏ rực như lửa cháy. Ông mặt trời giống như một quả cầu khổng lồ đang nặng nhọc nhích từng bước xuống dưới mặt đất. Dường như ông đã quá mệt mỏi sau một ngày làm việc vất vả. Trên cao, từng đám mây khổng lồ lững thững trôi như đang làm biếng vì sắp kết thúc một ngày.
Dưới cánh đồng, những bông lúa trĩu nặng đang đung đưa theo làn gió mát từ xa thổi vào. Hương lúa chín thơm mang hơi thở của làng quê khiến ai ngửi thấy cũng đều say mê. Trời đã sắp tối nhưng các bác nông dân vẫn còn mải mê làm nốt những công việc dang dở. Cái nóng oi ả của ngày hè không ngăn cản được niềm say mê và vui tươi khi lao động của họ. Em lặng lẽ quan sát khuôn mặt của từng người. Trên gương mặt họ dù lấm tấm mồ hôi nhưng vẫn rạng rỡ nụ cười hạnh phúc khi được lao động. Có lẽ đây sẽ tiếp tục là một vụ mùa bội thu nữa. Xa xa ngoài bãi cỏ rộng, từng đám trẻ đang thả diều. Ngắm nhìn những cánh diều bay cao trên bầu trời lộng gió, em cảm thấy thật tuyệt vời.
Trong làng, tiếng âm thanh xe cộ thật nhộn nhịp. Mọi người sau một ngày làm việc đều muốn nhanh chóng trở về nhà đoàn tụ cùng với gia đình. Tiếng nói cười của trẻ em vang khắp xóm làng. Em cũng nhanh chóng trở về nhà sau một buổi chiều thăm thú làng quê. Ánh nắng theo bước em tắt dần về phía sau. Ông mặt trời sắp biến mất sau lũy tre làng. Chỉ một lúc nữa thôi, màn đêm rất nhanh sẽ buông xuống.
Khi được ngắm nhìn quê hương mình vào lúc hoàng hôn, em cảm thấy tâm hồn mình thật thư thái. Em yêu biết bao nhiêu quê hương yêu dấu của mình.
Lời thơ trong “Bài học đầu cho con” của nhà thơ Đỗ Trung Quân đã gửi gắm tình cảm dành cho quê hương. Đối với riêng em, quê hương là một vùng quê thật thanh bình, đẹp đẽ. Nhưng em thích nhất là khung cảnh quê hương lúc hoàng hôn.
Sau một ngày dài, ánh nắng đã dịu hẳn, rồi dần dần biến mất. Thời tiết trở nên dễ chịu hơn, không còn oi bức như buổi trưa. Thỉnh thoảng, từng đợt gió thổi từ cánh đồng khiến con người dễ chịu hơn. Tiếng ve kêu đã bắt đầu râm ran trong những tán phượng vĩ. Từng chùm phượng nở đỏ cả một khoảng trời.
Trên cao, cả một khoảng trời nhuộm đỏ. Ông mặt trời giống như một quả cầu khổng lồ, lặn dần về phía chân trời. Có lẽ, sau một ngày lao động vất vả, ông đã thấm mệt. Những đám mây với nhiều hình thù kỳ dị đang di chuyển một cách lười biếng.
Cánh đồng lúa chín vàng ươm đã thu hoạch được một nửa. Hương lúa thơm vị ngọt ngào của đất trời. Trời sắp tối mà các bác nông dân vẫn đang miệt mài làm việc. Họ cố gắng làm nốt xong phần công việc trong ngày. Trên con đê đầu làng, đàn trâu vẫn đang say sưa gặm cỏ. Một nhóm trẻ con đang chơi thả diều. Từng con diều bay lượn trên bầu trời lộng gió.
Xa xa, con sông như một người mẹ hiền từ đang ôm lấy xóm làng. Nhờ có phù sa của con sông bồi đắp, những cánh đồng xung quanh trở nên tươi tốt. Lũy tre xanh rì rào trong gió. Khi mặt trời khuất hẳn, cũng là lúc màn đêm đã bao trùm lấy xóm làng thân thương.
Vẻ đẹp của hoàng hôn trên quê hương thật khiến con người cảm thấy say mê. Từ đó, em càng thêm yêu mến và trân trọng quê hương của mình.
Chủ nhật được nghỉ học, tôi cùng mấy bạn hàng xóm ra đầu làng chơi. Ông mặt trời bắt đầu khuất dần sau rặng tre, tôi chợt nhận ra hoàng hôn đã đến.
Ông mặt trời sau một ngày làm việc vất vả đã chuẩn bị được nghỉ ngơi. Ánh nắng đã không còn gay gắt. Không khí đã dịu, ánh rẻ quạt chiếu lên bầu trời như muốn xiên thủng màng mây trắng ngà. Dưới ánh hoàng hôn, nhiều cánh chim bắt đầu bay về tổ, một đàn cò trắng còn muốn khoe sắc lông trắng của mình dưới ánh vàng của hoàng hôn. Màu hồng hồng của nắng chiều như tô điểm thêm vẻ đẹp của chúng. Trên cao là những con én bay liệng như muốn nhìn bầu trời lần cuối trước khi trú cánh vào một nơi nào đó. Nhìn những cánh chim, tôi ước mình có thêm đôi cánh để được bay lượn như chúng. Gió chiều thoang thoảng, phả vào mặt em làm em cảm thấy hân hoan, sảng khoái.
Đó là không khí của cảnh hoàng hôn trên vùng quê em, khung cảnh bên dưới mặt đất càng làm em thích thú hơn. Trên cánh đồng, các bác nông dân đã thu xếp nông cụ để trở về nhà sau một ngày lao động hiệu quả. Từng tốp người xuất hiện trên đường làng đang cười nói vui vẻ, tựa như họ đang rất hài lòng về thành quả lao động của mình. Tiếng gọi nhau í ới, tiếng máy cày, máy xới nổ ì ạch trên đường, tiếng trâu bò rống rộn ràng vang cả xóm. Tất cả như một dàn hòa ca đang hòa tấu trên một vùng quê. Ngắm những gì đang diễn ra tại quê mình mà lòng em cảm thấy tự hào, vui sướng biết bao. Những lúc nhìn thấy quê mình đẹp như vậy tôi mới hiểu được những người xa quê người ta mới nhớ quê biết nhường nào.
Trên con đường làng với những hàng cây râm mát, những chú chim đang tụ về để tìm tổ, chúng đang hót líu lo. Dưới đường các bác nông dân đang đi làm đồng về. Em cùng hòa mình vào dòng người đang chầm chậm trở về nhà, trên mặt mỗi người tuy mệt mỏi nhưng vẫn thể hiện một niềm vui sướng hân hoan. Càng về chiều, ánh nắng càng đẹp hơn và phản chiếu xa hơn. Ông mặt trời như muốn mở to đôi mắt soi xuống quê em để cùng chung không khí vui tươi, thanh bình của mọi người, và cũng để dần đưa mọi người về với gia đình, về với tổ ấm của họ.
Mặt trời mỗi lúc một khuất dần, ánh nắng đã mờ dần. Hương cau thoang thoảng càng quyến rũ lòng người. Những chú chim đã tìm được về tổ sau một ngày làm việc vất vả. Ông mặt trời không còn đủ kiên nhẫn nại mà chứng kiến mọi cảnh tượng đang diễn ra trên mặt đất. Ông đã khuất hẳn, những tia nắng cuối cùng còn hắt lại trên những đám mây nhiều hình. Bóng tối lan dần trên bầu trời. Cảnh vật mờ dần, đôi chỗ sương trắng đã chập chờn. Người đi đường thưa thớt, thỉnh thoảng có vài người đưa trâu về muộn còn quát tháo chúng đi nhanh hơn.
Tôi đã trở về đến nhà, nhìn lại cảnh xóm làng tôi đã nhận thấy cây cối, nhà cửa đã nhòa đi trong ánh sáng mờ mờ. Khói bếp của mọi nhà lan tỏa trong bóng chiều sương mờ bao phủ. Trời tối hẳn, những ánh sao bắt đầu lấp lánh khoe sắc trên bầu trời. Trên đồng, những chú côn trùng cũng mở dàn đồng ca muôn thuở. Trong xóm, ánh đèn đã sáng lên trong các nhà và có gia đình đã quây quần bên mâm cơm chiều.
Ngồi bên mâm cơm với gia đình, tôi vô cùng vui sướng. Tôi thấy hoàng hôn trên quê mình sao mà đẹp, sao mà thân thương đến thế. Khó trách vì sao mà nhiều văn nghệ sĩ hay nhắc đến cảnh hoàng hôn trong các sáng tác của mình. Tôi tự hứa với lòng, mình nhất định phải thành đạt để trở về xây dựng quê mình thêm giàu thêm đẹp.
Trong bốn mùa, mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Đối với em điều tuyệt vời nhất là được ngắm nhìn buổi sáng của mùa xuân trên quê hương của em.
Mỗi sáng khi thức dậy thật sớm, ngắm nhìn quê hương, em lại cảm thấy hạnh phúc. Không khí buổi sáng vô cùng trong lành và mát mẻ. Khi ông mặt trời dậy thật sớm để đánh thức mọi người sau một đêm dài. những cô cậu nắng tinh nghịch cũng thức giấc, chạy nhảy tung tăng dưới mặt đất. Những hạt sương đọng trên lá cây cũng dần tan biến. Làn gió khẽ lướt qua khiến những cành lá rung rinh. Đặc biệt nhất là bầu trời buổi sáng sớm, thật trong lành biết bao. Chị gió tung tăng nô đùa khắp nơi. Cô mấy thì dạo chơi quanh những ngọn núi phía xa. Vài chú chim nhỏ cất tiếng hót đón chào ngày mới. Bầu không khí trong lành khiến con người cảm thấy dễ chịu.
Em xuống thăm khu vườn nhỏ của gia đình mình để ngắm nhìn cây cối trong vườn khoe sắc. Màu xanh của thảm cỏ. Màu xanh của lá cây. Màu xanh của những trái cây chưa chín. Màu xanh của thiên nhiên gợi ra một cảm giác thật tươi mới và mát mẻ. Trong vườn, những cây ăn quả đều có hình dáng cao, lớn. Các cành cây đều vươn lên rất cao để đón lấy ánh nắng. Những tán lá xum xuê tỏa bóng mát xuống cho khu vườn. Cả những bông hoa cũng thi nhau khoe sắc thắm. Nào là những nàng hoa hồng nhung đầy kiêu sa. Nào là cô mười giờ chưa chịu thức giấc. Nào là chị cẩm tú cầu thật lộng lẫy… Tất cả các loài hoa đều thật rực rỡ trong ánh nắng ban mai.
Ngoài đường vẫn còn rất yên tĩnh. Thỉnh thoảng có những tiếng trò chuyện của các bác nông dân phải ra đồng làm việc. Chỉ một lúc sau, con đường đã ngập tràn tiếng cười nói, tiếng xe cộ… của những người đi học, đi làm.
Buổi sáng mùa xuân đã đem lại cho quê hương một sức sống mới. Em yêu biết bao quê hương yêu dấu của mình.
Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm. Và khoảng thời gian đẹp đẹp nhất của mùa xuân là buổi sáng sớm khi ánh nắng bắt đầu chiếu xuống, làn gió thổi nhè nhẹ, muông thú cỏ cây cùng nhau thức dậy.
Năm giờ sáng em thức giấc để tập thể dục khi mặt mặt trời vẫn chưa lên núi. Mấy ngày trước, bầu trời còn xám xịt, làn gió lạnh lùa qua bên tai. Vậy mà khi khí xuân đang về, đất trời dường như lột xác. Xuân đến, ánh mặt trời ấm áp hơn hơn, bình minh lên tỏa ra nhưng ánh nắng lung lung chiếu rọi xua tan lớp mây đen dày đặc bao ngày qua. Bầu trời xanh trong như được gội rửa sau những ngày âm u của mùa đông. Những áng mây như được ai nhuộm trắng, chúng bồng bềnh trôi êm đềm trên bầu trời. Gió xuân cũng trở nên hiền dịu, gió thổi nhẹ nhàng như hát những khúc ca xuân.
Khi xuân đến, những chồi non như tỉnh dậy sau một giấc ngủ đông thật dài. Tất cả đua nhau đâm chồi nảy lộc xanh mơn mởn. Chính những tia nắng ấm áp của mùa xuân chính là vị thần gõ cửa đánh thức mùa xuân. Muôn loài hoa chỉ chờ đợi đến lễ hội xuân để cùng nhau trẩy hội, cùng nhau khoe hương, khoe sắc. Đặc biệt là chị em nhà đào, mơ, mận. Những cánh hoa đào, hoa mơ e ấp, chúm chím trong hơi xuân. Hương thơm từ các loài hoa tỏa ngát khiến cho lòng người thấy yên bình, rạo rực hơn.
Trên trời, từng đàn én từ phương Nam tránh rét đã bay trở về để tận hưởng một mùa xuân tươi mới của đất trời. Chúng bay liệng thành từng đàn, từng đàn qua những cánh đồng, thôn xóm và cả thành thị. Én dường như đã trở cả mùa xuân trên đôi cánh của mình.
Trên cành, những chú chim hót líu lo đón chào mùa xuân khiến không gian trở nên vui nhộn hơn. Lũ trẻ trong xóm cũng ríu rít nô đùa ngoài sân, có đứa lại luôn miệng khoe sẽ được về quê ăn Tết cùng ông bà, đứa lại khoe rằng nhà mình đã sắm được cây đào Tết thật đẹp. Nụ cười mỗi đứa trẻ lại rạng ngời như ánh nắng của buổi sớm mùa xuân, đôi má hồng hào như những cánh đào đang khoe sắc trên cành.
Mùa xuân – mùa của sự sống, của niềm hạnh phúc và sum vầy. Xuân đến mang bao niềm hy vọng cho quê hương em.
Thiên nhiên đã ban tặng cho dải đất hình chữ S nhiều điều kì diệu và tuyệt vời. Có lẽ một trong những điều tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng cho dân tộc ta đó là hoa sen – loài hoa đã gắn bó với người dân Việt Nam từ bao đời nay, một loài hoa bình dị mà thiêng liêng đã trở thành một biểu tượng đẹp đẽ của dân tộc Việt Nam.
Mỗi khi trở về quê, tôi đều vô cùng thích thú khi được dạo chơi quanh đầm sen rộng lớn nằm trước đầu làng. Đầm sen chắc chắn phải đẹp nhất vào mùa hoa nở. Cánh hoa thon dài với những màu sắc tươi sáng, thường là trắng hay hồng nhạt, sờ vào rất mịn màng, êm tay. Màu sắc của cánh sen đậm dần từ trong ra ngoài. Bông sen khi chưa nở khép vào đầy e lệ như người con gái đang độ xuân thì. Khi hoa nở, những cánh hoa xoè rộng rực rỡ. Chính những cánh, nhuỵ đã tạo nên hình dáng một bông sen thanh thoát, nhã nhặn. Sen được đỡ bằng một cuống dài, giúp nó nổi lên khỏi mặt nước. Khi sen đã già, nhị đã tàn có thể thấy rõ bát sen với những hạt sen lớn bằng đầu ngón tay. Thân sen được cấu tạo rất đặc biệt, bẻ đôi thân sen sẽ thấy hai nửa thân còn được nối với nhau bằng những sợi tơ dài. Chính đặc điểm đó của sen đã gợi hứng để đại thi hào Nguyễn Du viết nên câu thơ tuyệt bút: “Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Bởi vậy, sen còn là biểu tượng của lòng thuỷ chung son sắt. Lá sen có hình tròn màu xanh thẫm, to và rộng. Trên bề mặt phủ một lớp nhung trắng óng ánh li ti mỗi khi đón nắng về.
Cứ đến mùa hoa nở, các bà các chị lại chèo thuyền quanh đầm sen để hái hoa. Cây hoa sen vô cùng hữu dụng. Hoa sen được cắm vào những chiếc bình xinh xắn là vật trang trí trong nhà rất đẹp. Bên cạnh đó từ sen, ta có thể chế biến nhiều thực phẩm bổ dưỡng, nhiều loại thuốc đặc trị và hữu dụng. Hạt sen nhỏ, có màu trắng, vừa có thể làm một món ăn dân giã, vừa là một vị thuốc chữa chứng bệnh mất ngủ, suy nhược thần kinh. Tâm sen màu xanh, nằm giữa hạt sen, thường được dùng để ướp trà, tạo nên hương vị rất đặc biệt. Còn ngó sen không những ăn ngon miệng mà còn có tác dụng chữa các bệnh về gan. Vào những dịp lễ tết, mứt sen và trà sen lại là một bộ đôi không thể thiếu trên bàn tiếp khách của nhiều gia đình. Lá sen dùng để bọc cốm một món ăn yêu thích của nhiều người.
Tôi vẫn còn nhớ khi còn bé, mỗi lần được về quê chơi. Bà nội lại đưa tôi ra đầm sen chơi. Ngồi trên thuyền, vừa nghe bà kể chuyện, vừa cảm nhận hương thơm dịu dàng của hoa sen thật tuyệt vời biết bao. Đã từ lâu, hoa sen mang ý nghĩa, vai trò quan trọng trong văn hoá tinh thần của người Việt. Sen trở thành biểu tượng cho cốt cách của con người Việt Nam: giản dị nhưng thanh cao.
Khung cảnh đầm sen nơi quê hương tôi đã in đậm trong tâm hồn mỗi người con. Để lâu ngày có dịp trở lại sẽ nhớ về những kỉ niệm gắn bó với quê hương mình. Yêu biết bao đầm sen của quê hương.
Khi nhắc đến làng quê Việt Nam, chúng ta chắc chắn sẽ nhớ đến hình ảnh những đầm sen rộng lớn. Đối với tôi, đầm sen đã trở thành một phần quan trọng trong kỷ niệm tuổi thơ.
Nhìn từ xa, đầm sen như một toà lâu đài màu xanh lấm tấm phấn hồng. Hương sen nồng nàn lan toả theo làn gió bay xa thơm ngát một vùng. Trong làn sương sớm mong manh, huyền ảo làm cho cả đầm sen như khoác lên mình tấm áo choàng bằng voan trắng, có đính thêm những hạt kim cương lấp lánh. Mặt trời từ từ nhô lên chiếu nắng xuống cho đầm sen càng thêm lóng lánh. Gió lùa vào đầm sen như bàn tay người mẹ nhẹ nhàng đánh thức đàn con nhỏ bé. Đầm sen như sực tỉnh giấc vẫy những cánh tay mềm mại chào đón ông mặt trời.
Bao quanh đầm là bờ cỏ xanh mượt mà, uốn lượn như nét vẽ mềm mại. Mặt đầm phủ kín một màu xanh, lấp ló những đoá sen. Không biết sen ở đây được trồng từ bao giờ mà sen cứ mọc chi chít dày đặc không trông thấy mặt nước, từng đoá hồng, đoá trắng thi nhau khoe sắc, toả hương. Sen hồng kiều diễm như đôi má ửng hồng của nàng thiếu nữ. Sen trắng giản dị thanh khiết vươn lên đón ánh bình minh như muốn phô ra tất cả sự trong trắng tinh khiết của mình.
Những búp sen mũm mĩm tràn trề sức sống, e thẹn núp mình sau những chiếc lá ngắm nhìn những bông hoa mà lòng thầm ngưỡng mộ. Những bông hoa sen nở bung những cánh tròn xoe xoe. Cánh hoa úp vào nhau đều đều, xinh xắn là bầy nhiêu chiếc má xinh xinh bầu bĩnh. Mỗi bông hoa là một cô thôn nữ xinh đẹp. Các cô đang cố khoe cái nhị vàng anh ánh toả hương thơm lừng mời gọi bướm ong.
Xung quanh các bông hoa là những chiếc lá mập mạp, cứng cáp vươn cao như người lính gác ngẩng cao đầu hãnh diện vì mình được đứng bên bảo vệ những nàng hoa xinh đẹp. Còn những gương sen nằm nghiêng nghiêng trên cuống như người có tuổi ung dung ngồi trên ghế mỉm cười ngắm nhìn đàn cháu. Hương sen thoang thoảng bay theo chiều gió lúc đậm, lúc nhạt, cáy mùi thơm dìu dịu ấy xua tan cái nóng bức oi ả của mùa hè. Giữa đầm, các bà các chị đang bơi thuyền thúng hái hoa sen. Sen có thể dùng để gói hàng, hoa sen dùng cắm lọ, ướp trà, hạt sen dùng để nấu chè hay làm mứt… Hoa sen tượng trưng cho cốt cách của con người, thanh cao mà giản dị.
Hình ảnh đầm sen đã in đậm trong kí ức của tôi những kỷ niệm về làng quê Việt Nam. Tôi yêu biết bao quê hương thân yêu của mình với loài đẹp đẽ.
Nếu như mùa xuân là mùa bắt đầu cho một năm, thì mùa đông lại bắt đầu của một năm. Mùa đông có những nét hấp dẫn riêng không thể nhầm lẫn với một mùa nào khác.
Mùa đông đến từ vài tháng rồi, tôi đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương, cơn gió lạnh khẽ rít qua. Đôi lúc cũng có một vài cơn mưa nhẹ lất phất làm cho cảm giác càng rét buốt hơn. Thời tiết thế này chỉ nằm ở nhà và quấn chăn thích hợp nhất. Khi đi ra đường phải đủ quần áo ấm chứ không sẽ bị cảm lạnh.
Một tuần qua, bầu trời vẫn không có một chút nắng nào. Nhiệt độ cũng không cao lên. Thiếu mất ánh nắng ấm áp, thiên nhiên cùng tiêu điều lắm, không có tiếng chim hót líu lo như mọi khi, bầu trời u ám xám xịt, không khí lúc nào cũng ẩm ướt, các cành cây trên đường rụng hết lá.
Sáng nay tôi dậy sớm để chuẩn bị đi học, nhìn xung quanh thật khác lạ, từng dãy phố còn đóng cửa im lìm, mọi người vẫn còn đang say nồng trong giấc ngủ. Thời tiết giá lạnh con người cũng vắng so với ngày thường, chỉ những ai đi học hoặc đi làm mới phải dậy từ sớm. Ai nấy đều mặc nhiều lớp áo cùng trang bị giữ ấm như khăn choàng cổ, găng tay, mũ len… di chuyển hối hả để tránh cái lạnh giá của mùa đông. Các căn nhà trong ngõ vẫn đóng cửa im lìm. Dường như mùa đông đã làm cho mọi người trở nên lười biếng hơn.
Bốn mùa vẫn cứ trôi qua tuần hoàn. Khi mùa đông đến thì cũng có nghĩa là mùa xuân lại sắp trở về. Dù là mùa nào cũng đều những nét đẹp riêng khiến con người cảm thấy yêu thích.
Trong bốn mùa, có lẽ mùa đông là mùa mà tôi cảm thấy yêu quý nhất. Tuy thời tiết mùa đông lạnh lẽo, nhưng chính nhờ vậy mà khiến cho con người gần gũi nhau hơn.
Mùa đông về đem theo tiết trời lạnh giá. Chưa có năm nào mà mùa đông lại lạnh giá như năm nay. Những tia nắng tinh nghịch của mùa hè đã chạy đi đâu để lại trên bầu trời chỉ có một màu xám xịt. Nhưng đám mây trắng cũng chẳng còn vui vẻ, mà buồn bã trôi lững thững. Gió mùa đông bắc cứ rít từng cơn lạnh buốt. Tiếng gió vi vút trong không gian khiến người ta chỉ nghe thôi cũng đã rùng mình. Ngoài đường, những cái cây trơ trụi, cành cây khẳng khiu trông thật thiếu sức sống. Những chiếc lá cây đã chuyển vàng rồi rụng hết từ cuối mùa thu rồi. Giờ thì những cái lá còn sót lại trên cây cũng rụng nốt xuống, cái lạnh khiến chúng khô quắt lại, xám ngắt.
Mỗi buổi sáng thức dậy, không khí lạnh khiến mọi người chẳng muốn ra khỏi chiếc chăn ấm áp. Ngoài kia, khắp các con phố đều thật yên lặng đến khó chịu. Đường phố trở nên vắng vẻ hơn, mọi người đều ngại ra ngoài đường trong thời tiết lạnh giá như vậy. Những người phải đi học, đi làm đều mặc quần áo ấm áp nhất có thể.
Ban đêm, trời càng lạnh hơn. Căn nhà nào cũng sáng đèn từ khoảng sáu, bảy giờ rồi. Mọi người ai cũng muốn về nhà sớm để tránh khỏi cái rét mùa đông. Tiếng tiếng cười nói phát ra từ các căn nhà trong phố. Trong cái tiết trời giá lạnh này, tôi cảm thấy thật ấm áp khi được quây quần bên mâm cơm nóng cùng với bố mẹ. Cả gia đình cùng nhau ăn cơm, kể cho nhau những việc đã xảy ra trong một ngày. Cảm giác thật tuyệt!
Mùa đông đối với mỗi người đều đem đến những cảm xúc riêng. Còn đối với tôi, mùa đông trở nên ấm áp, hạnh phúc biết bao.
Một năm có bốn mùa xuân, hạ, thu và đông – mỗi mùa lại mang một đặc điểm riêng biệt. Và cơn mưa của mỗi mùa cũng sẽ mang những đặc điểm khác nhau. Nhưng có lẽ tôi lại yêu thích nhất là cơn mưa mùa xuân.
Mưa mùa xuân không quá dữ dội như cơn mưa đầu hạ. Cũng không mang cái lạnh như cơn mưa mùa đông. Nó nhẹ nhàng như chính cảm nhận về mùa xuân vậy. Mưa xuân thường kéo dài rất lâu, có khi đến mấy ngày đôi khi khiến con người cảm thấy khó chịu. Những hạt mưa chỉ rơi lất phất nhưng nhưng vẫn đủ làm ướt áo người đi đường. Nếu như mưa phùn khiến con người cảm thấy lạnh lẽo thêm trong mùa đông giá buốt. Thì mưa xuân lại như gọi mọi vật tìm về với sức sống.
Sau những cơn mưa xuân, không khí ấm áp và dễ chịu hơn rất nhiều. Đó là lúc cây cối bừng dậy sức sống sau những ngày đông lạnh giá. Cũng là lúc con người háo hức chuẩn bị chào đón năm mới. Đặc biệt là cơn mưa xuân vào khoảnh khắc giao hòa giữa năm cũ và năm mới. Bầu trời đêm cuối đông se lạnh. Không có sao và không một gợn mây. Trong giây phút thiêng liêng của đất trời và của lòng người. Những hạt mưa xuất lất phất bay khắp không gian khiến cho con người cảm thấy thật hân hoan. Mưa không quá lớn để làm ướt áo đi đường. Những hạt mưa chỉ nhỏ bé rơi xuống liên tiếp rồi tan vào lòng đất. Mưa còn đem theo hơi ấm của mùa xuân. Những hạt mưa thấm vào lòng đất lạnh để nuôi dưỡng những mầm cây.
Sau cơn mưa xuân giao mùa, vạn vật đã hoàn toàn thay đổi. Tôi yêu cơn mưa mùa xuân có lẽ cũng chính vì vậy.
Miền Bắc có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông và mỗi mùa lại mang một đặc điểm riêng khác biệt. Những cơn mưa của mỗi mùa cũng vì đó mà chẳng giống nhau. Khi nhắc đến những cơn mưa, có lẽ nhiều người sẽ yêu thích mưa xuân hơn cả.
Mưa mùa xuân mang những nét riêng biệt. Hạt mưa mùa xuân mỏng tang, nhỏ xíu may mắn rơi xuống không gian Mưa rơi lất phất, nghiêng nghiêng như muốn làm chênh vênh cả không gian ướt nhoè. Mưa xuân khác mưa hè ở điểm đó, mưa mùa hạ là mưa rào, hạt mưa lăn, ào ào thô bạo rọi thẳng xuống mặt đất. Mưa xuân cũng khác hẳn mưa phùn gió bấc mùa đông, nó mang theo hơi ẩm cùng tiết trời ấm áp quyện trong gió chứ không phải những mũi kim châm tê tái da người. Những đợt mưa xuân rơi vội vàng nhưng không làm ướt áo của những người đang lang thang trên phố. Cũng bởi thế, mưa xuân không làm con ngõ đọng nước như mưa rào mùa hạ mà chỉ ẩm ướt, nhớp nháp bám dính vào gót dép. Tôi khẽ ngửa mặt lên trời để mặc cho hạt mưa lấm tấm rơi trên mặt, buồn buồn như có hàng chục cậu bé con đang nhảy nhót trên da vậy.
Mưa xuân không ào ạt, sôi nổi, nó chỉ lất phất nhưng dai dẳng từ ngày này qua ngày khác, có khi đến hàng tuần liền vẫn không thôi. Nếu mưa phùn mùa đông khiến ta có cảm giác mọi vật xung quanh đang gắng co nhỏ lại để trốn cái lạnh khắc nghiệt thì mưa xuân lại kêu gọi vạn vật lột bỏ cái vỏ thô cứng. Trên cây, từng chồi non bắt đầu nhú ra, nõn nà mơn mởn. Ngoài đồng, dẫu vẫn đang ngày Tết nhưng các cô bác nông dân đã ra đồng để “tranh thủ” điều kì diệu mà mưa xuân mang lại. Những bãi mạ xanh rờn, những hàng lúa đều tăm tắp cứ dần lấp kín thửa ruộng. Nhìn những hạt mưa xinh xắn kết tự trên nhành lá, lòng người ai cũng mơ màng nghĩ đến ngày mai ruộng đồng sẽ xanh mướt màu xanh của lúa dậy thì con gái. Chì riêng một điều ít ai để ý: trên mái tóc của mẹ, trên mái tóc của cha, hạt mưa xuân lấm tấm như những hạt muối tiêu gọi những sợi bạc lên màu.
Trong cái tiết trời se lạnh của buổi tối của năm. Cả gia đình quây quần bên nhau, chờ đợi khoảnh khắc giao thừa. Đất trời trong giờ phút giao hòa giữa năm mới và năm cũ lại có những hạt mưa xuân ghé qua thì thật tuyệt biết bao. Những hạt mưa lúc này gieo vào lòng đất sức sống của một mùa xuân ấm áp.
Mưa mùa xuân mong manh, dịu dàng mà mang trong mình sức mạnh thật kì diệu. Con người yêu cơn mưa mùa xuân có lẽ cũng bởi những điều đó.
Sáng nào em cũng đi trên con đường quen thuộc để đến trường. Hai bên đường có nhiều cảnh đẹp, nhưng em thích nhất là được ngắm cánh đồng lúa quê em vào buổi sáng.
Cánh đồng quê em rộng mênh mông. Mãi tít phía xa mới nhìn thấy màu xanh rì của những luỹ tre làng viền quanh cánh đồng. Sáng sớm, trên cánh đồng, không gian thật thoáng đãng, mát mẻ. Mọi cảnh vật im lìm như còn chìm trong giấc ngủ. Thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng kêu thảng thốt của một chú vạc đi ăn đêm, lạc đàn gọi bạn. Tiếng kêu như xé rách khoảng không yên tĩnh. Một làn gió nhẹ thoảng qua, cả cánh đồng xào xạc một âm thanh dịu nhẹ. Hương lúa thoang thoảng lan theo trong gió. Những tia nắng đầu tiên phớt nhẹ đây đó trên các thửa ruộng còn chìm trong màn sương bằng bạc làm cả biển lúa xao động tạo thành những làn sóng nhẹ xô đuổi nhau chạy mãi ra xa. Lác đác đã có bóng người đi thăm đồng, thỉnh thoảng họ lại cúi xuống xem xét. Thời kì này lúa đang vào mẩy. Từng khóm lúa trĩu xuống vì bông lúa vừa dài lại vừa to. Em bước xuống bờ ruộng, nâng trong tay bông lúa nặng hạt, em thầm nghĩ: “Năm nay chắc được mùa to”.
Nắng đã lên cao, cánh đồng lúa bây giờ ánh lên màu xanh pha vàng tươi sáng. Xa xa, đàn cò trắng bay rập rờn càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đồng quê. Ngắm nhìn đồng lúa quê mình hứa hẹn một vụ mùa bội thu lòng em lâng lâng một niềm vui khó tả.
Ở những miền quê, cánh đồng lúa có lẽ là cảnh vật thân thuộc và gần gũi nhất. Cánh đồng lúa vì thế đã trở thành một phần kí ức tuổi thơ của tôi, để lại trong tôi những kỉ niệm khó phai nhòa.
Tôi vẫn còn nhớ mãi những lời hát ru dịu dàng, ngọt ngào của mẹ: “Con cò bay lả bay la, bay từ cửa phủ, bay ra cánh đồng”. Cánh đồng lúa in đậm trong tâm trí tôi từ thuở ấy, đối với tôi, không có gì đẹp và thân thương cho bằng cánh đồng lúa. Cánh đồng làng tôi rộng đến mức cò bay mỏi cánh cũng không hết. Nhìn từ xa, cả cánh đồng như một tấm thảm khổng lồ. Mỗi khi có gió thoảng qua, cánh đồng lại nhấp nhô từng đợt, tạo thành những con sóng cứ đuổi nhau mãi về phía chân trời.
Advertisement
Tôi thích nhất là được cùng mẹ ra thăm đồng vào buổi sớm mai. Khi ấy, mọi vật thật tinh khôi và tươi mới. Những ánh nắng đầu tiên của ngày mới rọi xuống cánh đồng làm bừng sáng cả không gian. Sương lúc này vẫn còn giăng mắc trên từng ngọn cây, lá cỏ, cả cánh đồng chìm trong màn sương sớm làm tôi có cảm giác như lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh. Từng bông lúa nặng trĩu hạt lúc này như đang gượng dậy để đón chào những tia nắng ấm áp.
Trên cao, những chú chim bay lượn, hót vang khúc ca về bình minh làm cho không gian càng thêm tưng bừng, rộn rã. Lúa đang thì con gái tỏa hương thơm dìu dịu, thoang thoảng. Trong cái vỏ xanh ấy đang ẩn chứa giọt sữa trắng tinh khôi, hội tụ tất cả những gì tinh túy nhất của trời đất. Vài chú có trắng tranh thủ kiếm ăn, tiếng đập cánh bỗng làm thức dậy cả không gian đang im lìm như chìm trong giấc ngủ. Cánh đồng lúa đến mùa gặt thật vui tươi và tưng bừng.
Dưới đồng, những cánh tay thoăn thoắt đang cắt từng bông lúa vàng trĩu hạt, chiếc nón trắng nhấp nhô theo nhịp của tay người gặt. Vừa làm việc, các bác nông dân vừa trò chuyện vui vẻ, thi thoảng lại cất lên tiếng hát làm vơi bớt cái nắng nóng, mệt mỏi. Nghe tiếng cười đùa ấy, tôi đoán năm nay chắc vẫn là một vụ mùa bội thu. Màu lúa chín vàng ươm gợi cảm giác về một miền quê ấm no, trù phú, lòng người bỗng cảm thấy thật bình yên trước khoảnh khắc giản dị của làng quê. Lúa được cắt xong sẽ xếp thành từng bó, những chiếc xe thồ, xe kéo có nhiệm vụ chở lúa về sân khơi. Con đường làng ngày gặt nườm nượp người xe, vui như trẩy hội. Bức tranh làng quê vì thế cũng trở nên thật sinh động với muôn vàn màu sắc.
Cánh đồng quê yêu dấu đã nuôi tôi khôn lớn, trưởng thành bằng hạt gạo trắng ngần, thơm như dòng sữa mẹ. Dù có đi đâu xa, hình ảnh về cánh đồng lúa sẽ mãi nhắc nhở tôi về một miền quê giản dị nhưng xiết bao trìu mến, thân thương.
Tuần vừa qua, em có dịp tham quan sông Sài Gòn. Đó là một dòng sông thơ mộng – là kỳ quan thiên nhiên ban tặng cho đất nước và con người Việt Nam.
Sáng sớm, đi thuyền trên mặt sông làm em cảm thấy rất mát lạnh và sảng khoái. Khắp nơi chỉ thấy hơi sương trắng xóa, phủ kín mặt sông, đôi lúc còn có những hạt sương còn đọng lại trên lá rơi xuống mặt sông tạo thành những vòng tròn lan xa. Nếu nhìn từ trên cao xuống, ta sẽ thấy con sông như một con rắn khổng lồ đang trườn xuống ngoằn ngoèo, khoác trên mình chiếc áo màu xanh biếc. Bây giờ, ông mặt trời đã thức dậy, ông vén màng mây mỏng soi mình xuống trần gian. Ông đi tới đâu, ánh nắng chan hòa tới đó. Ông thả những chú bé nắng tinh nghịch xuống trần gian, đánh thức cả gia đình chim sẻ đang còn ngái ngủ vội vàng thức giấc. Chúng chuyền cành hót líu lo trong vòm cây, tán lá khiến cho bờ sông vắng vẻ trở nên náo nhiệt ồn ã.
Giờ này mà tắm sông thì thật là thích biết mấy. Nước sông mát lành, trong veo ôm ấp bờ cát trắng mịn. Dòng sông cũng như con người, biết buồn vui, hiền hòa, lúc giận dữ. Mỗi khi du khách đến, sông như cô nàng thiếu nữ mười bảy cong mình uốn lượn làm cho lòng người xao xuyến hơn. Có những lúc, sông giận dữ vì những đợt lũ, cuốn từng cơn, từng cơn như đang vỡ mạch. Sông thôi vỗ bờ khi gió ngừng thổi, mây ngừng trôi.
Với những người con yêu tha thiết quê hương, dòng sông như người mẹ hiền che chở, ôm ấp thêm bình yên. Em cũng hy vọng mọi người hãy chung tay bảo vệ sông, không xả rác bừa bãi, bảo vệ nguồn nước trong lành để sông thêm đẹp hơn và trên hết là để bảo vệ cuộc sống của con người. Bảo vệ sông cũng chính là bảo vệ chính mình – thể hiện sự trân trọng món quà mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho đất nước, con người Việt Nam.
Quê hương, hai tiếng gọi thiêng liêng mà trìu mến vô ngần, quê hương in sâu trong tâm trí chúng ta bởi những hình ảnh của tuổi thơ. Quê hương là nơi ta lớn lên, là nơi ta đi để trở về. Là nơi mà nếu không nhớ ta sẽ không lớn nổi thành người. Mỗi người yêu quê hương theo những cách khác nhau và hẳn đều lưu giữ cho mình những hình bóng đẹp đẽ khác nhau về cảnh trí quê hương. Như với tôi, dòng sông quê hương vẫn là dòng suối ngọt chảy suốt tâm hồn một thuở.
Hẳn là tuổi thơ ai cũng đều gắn liền với dòng sông, cánh đồng bát ngát. Nhưng dòng sông trong tâm trí, trong kỷ niệm và trong mỗi nơi lại thật riêng biệt, và nó như một dòng chảy bất tận trong tâm hồn, chảy từ quá khứ đến hiện tại và tương lai. Cho ta một nguồn suối ngọt lành, là mạch nguồn để đắm mình, nương náu. Quê hương tôi có con sông xanh biếc, nước sông trong soi tóc những hàng tre, tâm hồn tôi là một buổi trưa hè…chao ôi, những câu thơ ấy đã đánh thức tâm hồn tôi.
Con sông dịu dàng lắm, màu hè nước sông trong xanh ve như ngọc bích. Dòng nước mát ấy khiến chúng tôi không bao giờ hiền lành vuốt ve mà đều sà xuống để vẫy vùng, quẫy đạp. có lẽ nhờ nó mà chúng tôi biết bơi chăng, có lẽ nhờ nó mà tôi thấu cảm được một định nghĩa nho nhỏ về tuổi thơ đẹp và quý giá là thế nào.
Con sông này hiền lành và là nguồn nước sinh hoạt chính của người dân quê tôi. Hằng ngày, mọi người đều ra sông rửa rau, tắm rửa và đùa nghịch. Con sông cũng là nơi tâm hồn được thỏa mê vui thích mà chẳng e dè gì. Vậy nên con sông như người bạn tri kỷ của người dân nơi đây, con sông thân thương chảy giữa đôi bờ hư thực đã lớn lên cùng tâm hồn dào dạt và sôi nổi của tuổi thần tiên trong tôi. Cứ thế, chúng tôi lớn lên, chúng tôi gắn bó và lấy nó làm địa chỉ của tâm hồn, làm kí hiệu và dấu hiệu riêng cho tuổi thơ thuần khiết của mình.
Khi nhớ về con sông quê hương, là nhớ lấy quê hương, là yêu quê hương nhỏ xinh bên dòng sông êm lặng, dịu dàng như người mẹ phù sa của một vùng văn hóa xứ sở. Con sông như đã trở thành nàng thơ trong tâm hồn mỗi đứa trẻ thơ chúng tôi. Con sông mang lại những giá trị về vật chất nhưng nhiều hơn cả là về tinh thần, là nỗi niềm cổ tích thuở xưa. Quê hương đẹp, đẹp theo một cách riêng, và đáng nhớ về theo một cách riêng, để mỗi người nhớ về quê hương. Khi thì nhớ về cánh đồng xanh thẳng cánh cò bay, khi thì là con sông trong nước trôi êm ả, khi là cây đa giếng nước sân đình để làm nên một tuổi thơ trọn vẹn, tươi vui mà thiêng liêng tột cùng.
Văn Mẫu Lớp 6: Kể Lại Một Truyền Thuyết (11 Mẫu) Những Bài Văn Mẫu Lớp 6
Kể lại một truyền thuyết
Tài liệu bao gồm 11 đoạn văn mẫu lớp 6, giúp ích cho các bạn học sinh. Mời tham khảo nội dung chi tiết được chúng tôi đăng tải ngay sau đây.
Kể lại một truyền thuyết – Thánh Gióng Bài văn mẫu số 1Đời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng nọ. Họ sống hiền lành, phúc đức. Tuy tuổi đã cao nhưng vẫn chưa có con.
Một lần, người vợ ra thấy một vết chân to. Bà đặt chân vào ướm thử xem thua kém bao nhiêu. Không ngờ về nhà thì thụ thai. Đến mười hai tháng sau sinh ra một cậu bé mặt mũi khôi ngô, tuấn tú. Lạ thay, cậu bé lên ba vẫn chưa biết nói, biết cười, ai đặt đâu thì nằm đấy.
Bấy giờ, giặc Ân đến xâm phạm bờ cõi nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua vô cùng lo lắng, bèn cho truyền sứ giả đi khắp nơi rao tìm người tài cứu nước. Đến làng Gióng, cậu bé nghe tiếng rao, liền nói với người mẹ:
– Mẽ ra mời sứ giả vào đây cho con!
Sứ giả vào, cậu bé nói:
– Ông hãy về tâu với đức vua đúc cho ta một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt. Ta sẽ đánh tan lũ giặc này.
Sứ giả nghe xong, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, vội vã trở về tâu với vua. Nhà vua cho truyền thợ rèn ngày đêm làm gấp những thứ cậu bé yêu cầu. Kể từ hôm gặp sứ giả, cậu bé lớn nhanh như thổi. Hai vợ chồng làm ra bao nhiêu cũng không đủ nuôi cậu bé, phải chạy nhờ bà con làng xóm. Ai cũng vui vẻ giúp đỡ vì mong cậu đánh giặc cứu nước.
Giặc đã đến chân núi Trâu. Thế nước đang lúc lâm nguy. Đúng lúc đó thì sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt đến. Cậu bé vùng dậy, vươn vai một cái bỗng biến thành tráng sĩ. Mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt vô cùng. Tráng sĩ bước lên vỗ vào mông ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội. Tráng sĩ mặc áo giáp, cầm roi, nhảy lên mình ngựa. Ngựa phun lửa, tráng sĩ cưỡi ngựa phi thẳng đến nơi có giặc, đón đầu chúng đánh giết hết lớp này đến lớp khác. Giặc chết như ngả rạ. Bỗng nhiên, roi sắt gãy, tráng sĩ bèn nhổ những cụm tre cạnh đường quật vào giặc. Giặc tan vỡ, bỏ chạy. Đám tàn quân giẫm đạp lên nhau chạy trốn. Tráng sĩ đuổi đến chân núi Trâu. Đến đây, một mình một ngựa, tráng sĩ lên đỉnh núi, cởi bỏ áo giáp sắt, cưỡi ngựa bay lên trời.
Vua nhớ công ơn, phong là Phù Đổng Thiên Vương và lập đền thờ tại quê nhà. Những nơi ngựa phi qua để lại ao hồ. Rặng tre bị ngựa phun lửa cháy trở nên vàng óng còn có một làng bị ngựa phun lửa cháy được gọi là làng Cháy.
Bài văn mẫu số 2Ngày xửa ngày xưa, vào thời vua Hùng Vương thứ mười sáu, có một đôi vợ chồng tuy đã già nhưng vẫn chẳng có lấy một mụn con. Hai ông bà lão nổi tiếng là người hiền lành, đôn hậu ở làng Gióng nhưng không hiểu sao lại chịu sự không may mắn như vậy. Cho đến một ngày, khi bà lão đi ra đồng thì chợt thấy một dấu chân to khổng lồ. Lấy làm ngạc nhiên, bà lão đưa chân mình vào ướm thử để đo xem dấu vết chân đó to đến cỡ nào. Thời gian thấm thoát trôi đi, bà lão chẳng còn nhớ đến vết chân ngày xưa nữa thì bỗng một ngày bà có thai. Hai vợ chồng bà lão mừng lắm, bà sinh ra một cậu bé khôi ngô, tuấn tú. Ấy thế mà đứa trẻ đó từ khi sinh ra lại chẳng biết nói, cũng không biết cười, không biết đi, chỉ đặt đâu thì nó nằm đấy. Hai ông bà từ mừng rỡ khi sinh được con đến lo lắng, buồn bã không hiểu sao lại như vậy.
Lúc bấy giờ, giặc Ân tràn sang xâm lược nước ta. Chúng khiến cho đời sống nhân dân vô cùng khổ cực, tình cảnh đất nước lúc này đang ở thế “nghìn cân treo sợi tóc”. Nhà vua sai sứ giả đi rao tin khắp nơi, nhằm tìm người tài đứng lên cứu giúp đất nước. Sứ giả đi rao tin cuối cùng cũng đến làng Gióng. Nghe tiếng sứ giả, cậu bé bỗng nhiên cất tiếng gọi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ hãy mời sứ giả vào đây cho con”. Thấy đứa con mình suốt bao nhiêu ngày tháng không nói, không cười bỗng dưng hôm nay lại cất tiếng gọi mẹ, hai ông bà lão mừng lắm, liền mời sứ giả vào ngay.
Khi sứ giả vào nhà, cậu bé đã ngay lập tức yêu cầu sứ giả hãy về chuẩn bị đủ những vũ khí để đi đánh giặc: Ngựa sắt, áo sắt và tấm giáp sắt để phá tan lũ giặc xâm lược. Sứ giả mừng rỡ vội về tâu lên cho nhà vua chuẩn bị. Nhà vua cũng đồng ý theo lời của cậu bé. Càng lạ lùng thay, Thánh Gióng từ khi gặp được sứ giả của nhà vua thì lớn nhanh như thổi, cơm cha mẹ thổi bao nhiêu cậu ăn cũng không đủ no, quần áo chẳng mấy chốc đều chật hết cả. Cậu bé chẳng mấy chốc hóa thành một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh, khí thế ngút trời.
Chẳng bao lâu, nhà mua sai người đem đến đủ cả những thứ mà Gióng yêu cầu. Thánh Gióng lên đường đánh giặc ngay. Cậu đi đến đâu đánh bại quân giặc đến đấy. Khi kiếm gãy, Gióng liền nhổ một bụi cỏ bên đường, quật ngã bọn giặc ngoại xâm. Một hồi, ngựa của Thánh Gióng đã đến chân núi Sóc Sơn, Thánh Gióng liền cởi bộ giáp sắt đang mặc trên người ra mà bay thẳng lên trời.
Để nhớ đến công lao của Thánh Gióng, nhà vua đã cho người lập đền thờ của vị tướng này tại quê nhà của ông là làng Gióng. Cho đến nay, vẫn còn rất nhiều dấu tích năm xưa còn lưu lại và cứ tháng 4 hằng năm, người ta vẫn thường đến đền thờ Phù Đổng Thiên Vương để tưởng nhớ ông.
Bài văn mẫu số 3Ngày xưa, vào thời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng nổi tiếng là chăm chỉ, phúc đức. Hai ông bà mong ước có một đứa con. Một hôm, người vợ ra đồng trông thấy một vết chân rất to. Bà liền đặt chân vào ướm thử xem thua kém bao nhiêu. Không ngờ về nhà lại mang thai. Mười hai tháng sau sinh ra một cậu bé. Nhưng kì lạ thay, cậu bé lên ba tuổi vẫn chưa biết nói, biết cười, ai đặt đâu thì nằm đấy.
Lúc bấy giờ, giặc Ân đến xâm lược nước ta. Thế giặc mạnh, nhà vua vô cùng lo lắng, sai sứ giả đi tìm người tài giúp nước. Đứa bé nghe tiếng rao, bỗng cất tiếng nói:
– Mẹ ra mời sứ giả vào đây cho con!
Sứ giả vào, cậu liền bảo với sứ giả:
– Ông về tâu với nhà vua sắm cho một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt, ta sẽ phá tan lũ giặc này.
Kì lạ hơn, từ sau hôm đó, cậu bé lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo mặc mấy cũng không vừa. Hai vợ chồng làm ra bao nhiêu cũng không đủ, phải nhờ đến sự giúp sức của bà con hàng xóm. Ai cũng vui vẻ giúp vì mong muốn cậu bé đánh giặc cứu nước.
Giặc đến chân núi Trâu. Thế nước rất nguy, vừa lúc sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt đến. Cậu bé vùng dậy, vươn vai thành tráng sĩ. Tráng sĩ bước lên vỗ vào mông ngựa. Ngựa hí dài mấy tiếng vang dội, rồi phun lửa vào đám giặc. Giặc hoảng sợ bỏ chạy. Tráng sĩ phi ngựa đến đâu, dẹp tan quân giặc đến đó. Bỗng roi sắt gãy, tráng sĩ nhỏ bụi tre cạnh đường quật vào quân giặc. Giặc tan vỡ, đám tàn quân giẫm đạp lên nhau chạy trốn, tráng sĩ đuổi đến chân núi Sóc.
Đến đây, một mình tráng sĩ cưỡi ngựa lên đỉnh núi. Tráng sĩ cởi bỏ áo giáp sắt, cưỡi ngựa bay lên trời. Vua nhớ công ơn tôn là Phù Đổng Thiên Vương và cho lập đền thờ tại quê nhà. Hiện nay vẫn còn đền thờ ở làng Phù Đổng, tục gọi là làng Gióng. Những nơi ngựa phi qua để lại ao hồ. Rặng tre bị ngựa phun lửa cháy trở nên vàng óng còn có một làng bị ngựa phun lửa cháy được gọi là làng Cháy.
Kể lại một truyền thuyết – Sơn Tinh Thủy Tinh Bài văn mẫu số 1Vua Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái. Nàng tên là Mị Nương. Người đẹp như hoa, tính nết dịu dàng. Nhà vua muốn kén cho con một người chồng xứng đáng nên đã tổ chức lễ kén rể.
Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn. Một người ở vùng núi Tản Viên có tài lạ: vẫy tay về phía đông phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Người ta gọi chàng là Sơn Tinh. Người còn lại tài năng cũng không hề thua kém: gọi gió gió đến, hô mưa mưa về. Chàng tên là Thủy Tinh. Cả hai người đều ngang sức ngang tài khiến vua vô cùng khó xử, không biết chọn ai. Vua bèn cho gọi các Lạc hầu vào bàn bạc, xong vua gọi hai chàng vào rồi nói:
– Hai người đều vừa ý ta cả, nhưng ta chỉ có một người con gái. Vậy nên nếu ngày mai ai mang được sính lễ đến trước sẽ được rước dâu về.
Cả hai cùng nghe xong, liền tâu hỏi đồ sính lễ gồm những gì. Vua Hùng liền nói:
– Sính lễ gồm có một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi.
Tờ mờ sáng hôm sau, Sơn Tinh đã mang lễ vật đến trước. Nhà vua lấy làm hài lòng, quyết định gả Mị Nương cho Sơn Tinh. Còn Thủy Tinh đến sau không lấy được vợ đùng đùng nổi giận, đem theo quân đánh Sơn Tinh. Thần hô mưa, gọi gió làm thành dông bão rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên đánh Sơn Tinh. Nước ngập khắp các đồng ruộng nhà cửa, nước dâng lên lưng đồi sườn núi, thành Phong Châu nổi lềnh bềnh trên một biển nước. Nhưng Sơn Tinh chẳng hề nao núng. Thần dùng phép lạ, bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành lũy đất, ngắn chặn dòng nước lũ. Nước sông dâng lên bao nhiêu, đồi núi cao lên bấy nhiêu.
Cả hai đánh nhau ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng Sơn Tinh vẫn vững vàng mà sức Thủy Tinh đã cạn kiệt, thần nước đành rút quân. Kể từ đó, oán nặng thù sâu, năm nay, Thủy Tinh lại dâng nước đánh Sơn Tinh. Nhưng lần nào, Thủy Tinh cũng đều nhận phải lấy thất bại nặng nề.
Bài văn mẫu số 2Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên là Mị Nương. Người đẹp như hoa, tính nết dịu dàng. Nhà vua hết mực yêu thương nên muốn tìm cho con một người chồng xứng đáng nên đã tổ chức
Nghe tin nhà vua muốn kén rể, có hai chàng trai đến cầu hôn. Một người ở vùng núi Tản Viên có tài lạ: vẫy tay về phía đông phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Người ta gọi chàng là Sơn Tinh. Người còn lại tài năng cũng không hề thua kém: gọi gió gió đến, hô mưa mưa về. Tên của chàng là Thủy Tinh.
Cả hai người đều vô cùng xuất chúng nên vua Hùng không biết chọn ai. Vua bèn ra lệnh:
– Hai ngươi đều vừa ý ta cả. Vậy nên nếu ngày mai ai mang được sính lễ đến trước sẽ được rước dâu về. Sính lễ gồm có một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi.
Sáng hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước, lấy được Mị Nương. Thủy Tinh đến sau không lấy được vợ liền nổi giận, đem theo quân đánh Sơn Tinh. Thủy Tinh hô mưa, gọi gió làm thành dông bão rung chuyển cả đất trời. Nước ngập khắp các đồng ruộng nhà cửa, nước dâng lên lưng đồi sườn núi, thành Phong Châu nổi lềnh bềnh trên một biển nước. Thấy vậy, Sơn Tinh bốc từng quả đồi dời từng dãy núi, ngăn chặn dòng nước lũ.
Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời, cuối cùng Sơn Tinh vẫn vững vàng mà sức Thủy Tinh đã cạn kiệt, thần nước đành rút quân. Từ đó càng thêm oán nặng thù sâu, hằng năm, Thủy Tinh lại dâng nước đánh Sơn Tinh, nhưng lần nào cũng đều thua trận.
Bài văn mẫu số 3Thuở xưa, vào đời Hùng Vương thứ mười tám, nhà vua có một người con gái tên là Mị Nương. Nàng vừa xinh đẹp tuyệt trần, lại dịu dàng nết na. Vua Hùng hết mực yêu thương nên muốn tìm cho con một người chồng xứng đáng.
Một hôm, có hai chàng trai đến cầu hôn. Người đến từ vùng núi Tản Viên có tài lạ: vẫy tay về phía đông phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Chàng là Sơn Tinh. Người đến từ vùng biển, tài năng cũng không hề thua kém: gọi gió gió đến, hô mưa mưa về. Chàng là Thủy Tinh. Vua Hùng thấy cả hai đều tài giỏi, vô cùng khó xử. Vua cho gọi các lạc hầu vào bàn bạc, rồi phán:
– Hai người đều vừa ý ta, nhưng ta chỉ có một người con gái. Vậy nên nếu ngày mai ai mang được sính lễ đến trước sẽ được rước dâu về.
Hai chàng nghe xong, liền hỏi nhà vua sính lễ gồm những gì. Vua Hùng nói:
– Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà gà chín cựa ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi.
Sơn Tinh và Thủy Tinh trở về để chuẩn bị. Tờ mờ sáng hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến. Nhà vua liền gả Mị Nương cho Sơn Tinh. Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận.
Thần Nước hô mưa, gọi gió làm thành dông bão rung chuyển cả đất trời. Nước dâng cao là ngập khắp các đồng ruộng nhà cửa, nước dâng lên lưng đồi sườn núi, thành Phong Châu nổi lềnh bềnh trên một biển nước khiến dân chúng vô cùng khốn khổ. Sơn Tinh không hề nao núng. Thần dùng phép lạ, bốc từng quả đồi, dời từng dãy núi, dựng thành lũy đất, ngắn chặn dòng nước lũ. Nước sông dâng lên bao nhiêu, đồi núi cao lên bấy nhiêu.
Cuộc chiến diễn ra suốt mấy tháng trời. Đến cuối cùng, đội quân của Thủy Tinh sức cùng lực kiệt. Thần Nước phải cho rút quân về. Nhưng kể từ đó, oán nặng thù sâu. Năm nào, Thủy Tinh cũng dâng nước đánh Sơn Tinh. Nhưng Thần Nước vẫn không thể chiến thắng.
Kể lại một truyền thuyết – Bánh chưng, bánh giầy Bài văn mẫu số 1Vua Hùng Vương thứ sáu lúc về già muốn tìm người nối ngôi. Nhưng nhà vua có tới hai mươi người con, không biết truyền ngôi cho con nào cho xứng. Không như những đời vua Hùng trước chỉ truyền ngôi cho con trưởng, vua Hùng thứ sáu nghĩ rằng, người nối ngôi phải là người có tài, nối được chí vua, biết thương yêu dân chúng, không nhất thiết cứ phải là con trưởng. Nghĩ mãi, nghĩ mãi. Cuối cùng, vua gọi các con đến và nói:
– Giặc vẫn nhiều lần sang xâm lược nước ta. Nhờ phúc ấm của Tiên vương, ta đều đánh đuổi được. Đất nước đã thanh bình. Nay ta đã già rồi, không còn sống bao lâu được nữa. Ta muốn tìm người nối ngôi để chăm lo cho dân chúng được ấm no, hạnh phúc. Người nối ngôi phải nối được chí ta, không nhất thiết phải là con trưởng. Năm nay, nhân lễ Tiên vương, ai làm vừa ý ta, ta sẽ truyền ngôi cho người đó. Xin Tiên vương chứng giám.
Nghe vua nói, các lang ai cũng muốn ngôi báu về tay mình nhưng không ai biết ý vua như thế nào. Họ chỉ biết đua nhau làm cỗ thật ngon, đầy sơn hào hải vị cho vua cha vừa lòng.
Người buồn nhất là Lang Liêu. Chàng là con thứ mười tám của vua Hùng. Mẹ mất sớm, chàng ra ở riêng từ nhỏ, suốt ngày chăm việc cấy cày. Trong khi các anh em sai người đi tìm của ngon vật lạ dâng vua thì Lang Liêu chẳng có gì. Trong nhà chàng chỉ có khoai và lúa. Nhưng những thứ đó thì tầm thường quá.
Một hôm, chàng mơ thấy thần đến và bảo:
– Trên đời này, không gì quý bằng hạt gạo. Hạt gạo là hạt ngọc của trời. Hãy lấy gạo làm bánh để tế lễ Tiên vương.
Tỉnh dậy, Lang Liêu mừng thầm. Chàng suy nghĩ hồi lâu rồi lấy thứ gạo nếp trắng tinh, vo thật sạch, lấy đậu xanh và thịt lợn làm nhân, lấy lá dong xanh gói bánh. Để đổi kiểu, cũng thứ gạo nếp ấy, chàng đổ lên giã nhuyễn. Bánh làm xong. Lang Liêu phân vân không biết gọi tên bánh là gì.
Đến ngày lễ Tiên vương, các lang đem đến biết bao sơn hào hải vị, nem công chả phượng… Vua Hùng xem qua một lượt rồi dừng chân trước chồng bánh của Lang Liêu. Rất vừa ý, vua cha cho gọi chàng lên để hỏi. Lang Liêu bèn đem giấc mộng gặp thần ra kể. Vua ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Bánh hình tròn tượng trưng cho Trời, ta đặt tên là bánh giầy. Bánh hình vuông tượng trưng cho Đất, ta đặt tên là bánh chưng. Lang Liêu đã làm vừa ý ta, Lang Liêu sẽ nối ngôi ta. Xin Tiên vương chứng giám.
Từ đó, nước ta chăm nghề trồng trọt chăn nuôi và có tục ngày Tết làm bánh chưng, bánh giầy. Thiếu chúng là thiếu hẳn hương vị ngày Tết.
Bài văn mẫu số 2Hùng Vương lúc về già, muốn tìm người nối ngôi. Nhưng nhà vua có tới hai mươi người con trai nên không biết chọn ai cho xứng đáng. Giặc bên ngoài đã dẹp yên, nhưng nhân dân có ấm no thì ngai vàng mới ấm. Nhà vua bèn gọi các con lại và nói:
– Tổ tiên ta từ khi dựng nước đã truyền được sáu đời. Giặc Ân nhiều lần đến xâm lược bờ cõi, nhưng nhờ phúc ấm Tiên vương, ta đều đánh đuổi được. Nhưng ta già rồi, không sống mãi được, người nối ngôi ta phải nối được chí ta. Không nhất thiết phải là con trưởng. Năm nay, nhân lễ Tiên vương, ai làm vừa ý ta, ta sẽ truyền ngôi cho.
Các lang cố làm vừa ý cha, nhưng ý vua cha như thế nào không ai biết được. Họ chỉ biết đua nhau làm cỗ thật hậu để đem lễ Tiên vương.
Duy chỉ có Lang Liêu là không biết làm sao. Chàng là con thứ mười tám. Mẹ chàng trước đây bị vua cha ghẻ lạnh, ốm rồi chết. So với anh em, chàng là người thiệt thòi nhất. Những anh em của chàng sai người đi tìm của quý trên rừng dưới biển, còn Lang Liêu chỉ biết chăm lo công việc đồng áng. Trong nhà chỉ có khoai, lúa mà hai thứ này thì lại tầm thường quá.
Một đêm, Lang Liêu nằm mộng thấy thầy đến bảo:
– Trong trời đất, không gì quý bằng hạt gạo. Chỉ gạo mới nuôi sống con người và ăn không bao giờ chán. Các thứ khác tuy ngon nhưng hiếm, mà không làm ra được. Vậy nên hãy lấy gạo mà làm bánh lễ Tiên vương.
Khi tỉnh dậy, Lang Liêu mừng lắm. Chàng thấy lời thần thật đúng. Chàng bèn chọn thứ gạo nếp thơm lừng, trắng tinh. Hạt nào hạt nấy tròn mẩy đem vo thật sách. Sau đó, chàng lấy đậu xanh, thịt lợn làm nhân, dùng lá dong trong vườn gói thành hình vuông, nấu một ngày một đêm thật nhừ. Để đổi vị, chàng cũng lấy thứ gạo nếp ấy, đồ lên rồi nhã nhuyễn, nặn thành hình tròn.
Vào ngày lễ Tiên vương, các lang mang sơn hào hải vị, nem công chả phượng đến. Nhà vua xem một lượt rồi dừng lại trước chồng bánh của Lang Liêu. Vua tỏ ra rất vừa ý, liền hỏi chuyện. Lang Liêu đem giấc mộng thấy thần kể lại cho vua nghe. Nhà vua nghĩ rất lâu, rồi quyết định đem thứ bánh của Lang Liêu lên tế thần.
Tế xong, vua họp mọi người lại nói:
– Bánh hình tròn là tượng Trời, ta đặt tên là bánh giầy. Bánh hình vuông là tượng Đất, thịt mỡ cùng với đậu xanh và lá dong tượng cầm thú, cỏ cây muôn loài, ta đặt tên là bánh chưng. Lá bọc bên ngoài ý chỉ đùm bọc, đoàn kết lẫn nhau. Lang Liêu dâng lễ vật rất vừa ý ta, nên sẽ nối ngôi ta.
Kể từ đấy, nước ta chăm nghề trồng trọt, chăn nuôi và có Tục ngày Tết gói bánh chưng, bánh giầy. Thiếu hai món này, là thiếu hẳn hương vị ngày Tết.
Bài văn mẫu số 3Vua Hùng Vương thứ sáu, lúc về già, muốn truyền ngôi cho con. Vua có đến mười hai người con trai, nhưng ngôi báu chỉ có thể truyền lại cho một người. Nên vua bèn nghĩ cách chọn ra một người thật xứng đáng. Người nối ngôi vua phải nối được chí vua, không nhất thiết phải là con trưởng.
Nhân dịp đầu xuân, vua gọi các hoàng tử lại rồi bảo:
– Ai trong số các con tìm đước thức ăn ngon lành, có ý nghĩa bày cỗ dâng lên Trời Đất, tổ tiên, ta sẽ truyền ngôi cho.
Các hoàng tử đua nhau tìm kiếm của ngon vật lạ, với hy vọng được truyền ngôi báu. Duy chỉ có Lang Liêu, người con thứ mười tám của nhà vua, lại tỏ ra rất băn khoăn. Tuy là người chăm chỉ, hiếu thảo nhưng mẹ chàng mất sớm nên thiếu người chỉ vẽ. Chàng chưa biết làm món gì để tham dự cuộc thi.
Một đêm, Lang Liêu nằm mộng thấy thần đến bảo:
– Này con, trong Trời Đất không có gì quý bằng hạt gạo. Gạo là thức ăn nuôi sống con người, ăn mãi mà không chán. Vậy con hãy lấy thứ gạo nếp để làm ra bánh hình tròn và hình vuông, lấy lá xanh bọc bên ngoài, đặt nhân trong ruột bánh.
Lúc tỉnh dậy, Lang Liêu mừng rỡ. Chàng liền chọn thứ gạo nếp thơm lừng, trắng tinh, hạt nào hạt nấy tròn mẩy, đem vo thật sạch, lấy đậu xanh, thịt lợn làm nhân, dùng lá dong trong vùng gói thành hình vuông, nấu một ngày một đêm thật nhừ. Để đổi vị, đổi kiểu, cũng thứ gạo nếp ấy, chàng đồ lên, giã nhuyễn, nặn hình tròn.
Ngày lễ Tiên Vương đã đến, các hoàng tử mang biết bao là sơn hào hải vị đến. Vua Hùng xem qua một lượt, rồi dừng lại trước chồng bánh của Lang Liêu, rất vừa ý, liền gọi chàng lên hỏi. Lang Liêu đem giấc mộng gặp thần kể lại, rồi lí giải về nguyên liệu, cách làm và ý nghĩa từng loại bánh. Nhà vua ngẫm nghĩ rồi chọn hai thứ bánh đem lễ Trời Đất, cùng Tiên vương.
Lễ xong, vua cho đem bánh xuống thưởng thức với quần thần. Ai cũng đều khen ngon.
Nhà vua nói:
– Bánh hình tròn tượng trưng cho Trời, ta đặt tên là bánh giầy. Còn bánh hình vuông là tượng Đất, các thứ thịt mỡ, đậu xanh, lá dong là tượng cầm thú, cây cỏ muôn loài, ta đặt tên là bánh chưng. Lá bọc ngoài mĩ vị, ngụ ý cho sự đùm bọc. Lang Liêu dâng lễ vật rất hợp với ý ta. Nên ta sẽ truyền ngôi cho Lang Liêu.
Advertisement
Kể từ đó, nước ta chăm nghề trồng trọt. Hằng năm, cứ vào dịp Tết, nhà nào cũng làm bánh chưng, bánh giầy để dâng cúng trời đất.
Kể lại một truyền thuyết – Sự tích Hồ Gươm Bài văn mẫu số 1Vào thời giặc Minh xâm lược nước ta, chúng coi nhân dân ta như cỏ rác, làm nhiều điều bạo ngược. Bấy giờ ở vùng núi Lam Sơn, nghĩa quân nổi dậy chống lại chúng, nhưng buổi đầu thế lực còn non yếu nên nhiều lần thất bại. Thấy vậy, đức Long Quân quyết định cho nghĩa quân mượn gươm thần để giết giặc.
Hồi ấy, ở Thanh Hóa, có một người làm nghề đánh cá tên là Lê Thận. Một đêm nọ, Thận thả lưới ở một bến vắng như thường lệ. Đến khi kéo lưới lên thấy nằng nặng, nghĩ rằng sẽ kéo được mẻ cá to. Nhưng khi thò tay vào bắt cá thì chỉ thấy một thanh sắt. Chàng vứt xuống sông, rồi lại thả lưới ở chỗ khác. Kì lạ thay, liên tiếp ba lần đều vớt được thanh sắt nọ. Thận liền đưa thanh sắt lại mồi lửa thì phát hiện ra đó là một thanh gươm.
Về sau, Thận gia nhập vào nghĩa quân Lam Sơn. Một lần nọ, chủ tướng Lê Lợi cùng tùy tùng đến thăm nhà Thận. Bỗng nhiên thấy phía góc nhà lóe sáng, Lê Lợi tiến đến gần xem là cầm lên xem là vật thì gì thì thấy hai chữ “Thuận Thiên”. Song lại không ai nghĩ đó là lưỡi gươm thần.
Một hôm, bị giặc đuổi, Lê Lợi và các tướng rút mỗi người một ngả. Lúc đi ngang qua một khu rừng, Lê Lợi thấy có ánh sáng trên ngọn cây đa. Ông trèo lên mới biết đó là một cái chuôi gươm nạm ngọc quý giá. Bỗng nhớ đến lưỡi gươm nhà Lê Thận, ông mang chuôi về tra vào lưỡi gươm thì vừa như in.
Một năm trôi qua, nhờ có gươm thần giúp sức, nghĩa quân của Lê Lợi đánh đến đâu thắng đến đó. Thanh thế ngày một vang xa. Quân Minh được dẹp tan. Lê Lợi lên ngôi vua, lấy niên hiệu là Lê Thái Tổ. Vua cho cưỡi thuyền trên hồ Tả Vọng thì thấy Rùa Vàng nổi lên đòi lại thanh gươm thần:
– Việc lớn đã thành. Xin bệ hạ trả lại gươm báu cho đức Long Quân.
Sau khi nghe Rùa Vàng nói, Lê Lợi bèn đem gươm báu trả lại rồi nói:
– Xin cảm tạ ngài cùng đức Long Quân đã cho mượn gươm báu để đánh tan quân giặc, bảo vệ nước nhà.
Nghe xong, Rùa Vàng gật đầu rồi lặn xuống hồ. Từ đó, người dân đổi tên hồ Tả Vọng thành hồ Gươm hay còn gọi là hồ Hoàn Kiếm.
Bài văn mẫu số 2Bấy giờ, giặc Minh đô hộ nước ta. Chúng coi nhân dân như cỏ rác, bọc lột đến tận xương tủy. Thiên hạ đều căm hận. Ở vùng Lam Sơn, có nghĩa quân nổi dậy chống lại chúng, nhưng trong buổi đầu lực lượng còn yếu, thiếu thốn đủ bề nên phải nhận thất bại. Thấy vậy, đức Long Quân mới cho mượn gươm thần để họ đánh giặc.
Ở Thanh Hoá, có người làm nghề đánh cá. Tên là Lê Thận. Một đêm nọ, Thận đi thả lưới như thường lệ. Khi kéo lưới lên, thấy nằng nặng, Thận nghĩ rằng đánh được mẻ cá to. Nhưng khi thò tay vào bắt cá, chàng chỉ thấy có một thanh sắt. Chàng vứt luôn thanh sắt xuống nước, rồi lại thả lưới ở một chỗ khác.
Đến lần thứ hai cũng thấy nặng tay, Thận không ngờ thanh sắt vừa rồi lại chui vào lưới mình. Chàng lại ném xuống sông. Lần thứ ba, vẫn thanh sắt ấy mắc vào lưới. Thấy lạ, Thận đưa thanh sắt lại cạnh mồi lửa nhìn xem. Chàng reo lên:
– Thì ra là một lưỡi gươm!
Sau này, Thận gia nhập đoàn quân khởi nghĩa Lam Sơn. Một hôm chủ tướng Lê Lợi cùng mấy người tùy tùng đến nhà Thận. Trong túp lều tối om, thanh sắt hôm đó tự nhiên sáng rực lên ở xó nhà. Lấy làm lạ, Lê Lợi cầm lên xem và thấy có hai chữ “Thuận Thiên” khắc sâu vào lưỡi gươm. Nhưng vẫn không ai không hay biết gì.
Đến một lần nọ, bị giặc phục kích, Lê Lợi và các tướng rút lui mỗi người một ngả. Lúc đi qua một khu rừng, ông bỗng thấy có ánh sáng lạ trên ngọn cây đa. lê Lợi trèo lên mới biết đó là một cái chuôi gươm nạm ngọc. Nhớ đến lưỡi gươm ở nhà Lê Thận, ông rút lấy chuôi giắt vào lưng.
Mấy ngày sau, Lê Lợi gặp lại mọi người, trong đó có Lê Thận. Lê Lợi đem chuyện chuôi gươm kể cho họ nghe. Rồi đem chuôi gươm tra vào lưỡi gươm thì vừa như in.
Lê Thận quỳ xuống, nâng gươm lên rồi nói:
– Đây là Trời có ý phó thác cho minh công làm việc lớn. Chúng tôi nguyện đi theo minh công, cùng với thanh gươm đền báo Tổ quốc.
Kể từ khi có thanh gươm quý, nhuệ khí của nghĩa quân mỗi lúc một tăng. Quân Minh bại trận liên tiếp. Đất nước được độc lập. Chủ tướng Lê Lợi lên ngôi vua.
Một năm sau, nhà vua cho cưỡi thuyền rồng dạo quanh hồ Tả Vọng. Nhân đó, đức Long Quân sai Rùa Vàng lên đòi lại thanh gươm báu. Rùa Vàng không sợ người, nhô đầu lên cao nữa và tiến về phía thuyền vua. Nó đứng nổi trên mặt nước và nói: “Xin bệ hạ hoàn gươm lại cho Long Quân!”.
Vua nâng gươm hướng về phía Rùa Vàng. Rùa liền há miệng đớp lấy thanh gươm và lặn xuống nước. Kể từ đó, hồ Tả Vọng được đổi tên thành hồ Gươm hay hồ Hoàn Kiếm.
Văn Mẫu Lớp 6: Đoạn Văn Về Chủ Đề Tình Cảm Gia Đình (6 Mẫu) Những Bài Văn Mẫu Lớp 6
Tài liệu bao gồm 8 đoạn văn mẫu, dành cho học sinh lớp 6, cung cấp thêm ý tưởng khi học môn Ngữ Văn thuộc bộ sách Cánh Diều. Mời tham khảo nội dung chi tiết ngay sau đây.
Gia đình có vai trò thật quan trọng đối với con người. Vậy đâu là những việc cần làm để gia đình trở thành một tổ ấm yêu thương? Trước hết, chúng ta cần phải hiểu được rằng một gia đình luôn yêu thương, đầm ấm thì sẽ tạo ra những thành viên tích cực. Họ sẽ biết chia sẻ buồn vui cùng nhau, giúp đỡ nhau vượt qua khó khăn và bảo vệ nhau trong cuộc sống. Đặc biệt, khi con người trưởng thành sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, chông gai. Nhưng nếu có gia đình luôn đứng phía sau động viên, khích lệ thì sẽ có được nguồn động lực to lớn để vượt qua. Tình cảm gia đình là thứ thiêng liêng nhất không gì có thể sánh được. Của cải, vật chất là những thứ có thể mua được, nhưng những tình cảm gia đình thì thật sự là vô giá. Nhưng để có một gia đình bình yên, hạnh phúc phải đến từ sự cố gắng của các thành viên trong gia đình. Chúng ta cần biết yêu thương, chia sẻ và thấu hiểu lẫn nhau để tình cảm gia đình trở nên gắn kết hơn.
Ẩn dụ: Vậy đâu là những việc cần làm để gia đình trở thành một tổ ấm yêu thương?
Mỗi người sinh ra đều có một gia đình. Chúng ta được sống trong tình yêu thương, sự chia sẻ của những người thân yêu. Tình cảm gia đình được xây dựng dựa trên sự chân thành, thấu hiểu giữa các thành viên. Cuộc sống luôn đầy rẫy những thử thách. Điều đó khiến con người cảm thấy chán nản, buồn bã. Nhưng nhờ có gia đình, chúng ta lại được tiếp thêm sức mạnh. Một lời động viên hay một cái ôm đến từ người thân sẽ giá trị hơn tất thảy. Tình cảm gia đình thắp sáng niềm tin cho mỗi người. Bởi vậy, chúng ta hãy biết trân trọng và gìn giữ nó. Cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp và hạnh phúc hơn khi có gia đình.
Ẩn dụ: Tình cảm gia đình thắp sáng niềm tin cho mỗi người.
Một trong những tình cảm quan trọng nhất là tình cảm gia đình. Trước hết, đó là sự gắn bó, sẻ chia và yêu thương giữa những người có cùng máu mủ, huyết thống và cùng chung sống dưới một mái nhà. Mỗi người sinh ra đều mong muốn có một gia đình, bởi gia đình là một điểm tựa vô cùng vững chắc trong cuộc sống. Đó là nơi mà mỗi người đều muốn trở về khi vui vẻ, hạnh phúc hay khi khó khăn, bất hạnh. Chúng ta luôn nhận được sự chia sẻ, bảo vệ và tình yêu thương vô bờ của những người thân yêu. Tình cảm gia đình giúp con người vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống. Nó thắp những ánh lửa hồng để sưởi ấm cho tâm hồn mỗi người. Nhưng không phải ai cũng biết trân trọng tình cảm đó. Nhiều người thường chạy theo những giá trị tiền bạc, những mối quan hệ xã giao để rồi đánh mất đi điều quan trọng nhất. Bởi vậy chúng ta cần phải biết bảo vệ tình cảm gia đình.
Ẩn dụ: Nó thắp những ánh lửa hồng để sưởi ấm cho tâm hồn mỗi người. (ánh lửa hồng – chỉ sự ấm áp)
Tình cảm gia đình vô cùng thiêng liêng. Nó giống như ngọn đèn chiếu sáng tâm hồn con người giữa đêm dài tăm tối. Những người thân trong gia đình luôn dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất. Họ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ chúng ta giữa cuộc đời nhiều giông bão. Nhờ có tình cảm gia đình, con người được sống trong hạnh phúc, được phát triển một cách toàn diện và chắc chắn trong tương lai sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Ngược lại, những người phải sống trong một gia đình bất hạnh thường sẽ gặp lại những chấn thương về tinh thần. Chính vì lẽ đó, chúng ta cần phải phải bảo vệ tình cảm gia đình.
Ẩn dụ: Họ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ chúng ta giữa cuộc đời nhiều giông bão. (giông bão – chỉ những khó khăn, thử thách)
Gia đình là bến đỗ bình yên nhất của mỗi con người. Vì ở đó chúng ta nhận được sự yêu thương, chăm sóc và bảo vệ của những người thân yêu. Nhờ có tình cảm gia đình, con người sẽ có thêm nguồn sức mạnh to lớn để vượt qua những khó khăn, thử thách trong cuộc sống. Bởi vậy mỗi người cần phải trân trọng tình cảm gia đình từ những hành động cụ nhỏ bé nhất. Tình cảm gia đình thật đáng trân trọng và bảo vệ.
Ẩn dụ: Gia đình là bến đỗ bình yên nhất của mỗi con người. (bến đỗ – nơi để mỗi người trở về, không thay đổi).
Trong gia đình tôi, mọi người đều rất yêu thương nhau. Cha mẹ thì dạy dỗ, chăm sóc con cái. Còn con cái thì kính trọng, yêu mến cha mẹ. Nhờ có tình cảm gia đình, mọi thành viên đều luôn gắn kết với nhau. Tình cảm gia đình trở thành ngọn hải đăng chỉ đường cho mỗi người trong suốt cuộc đời. Khi vui sướng, hạnh phúc hay khổ đau, vấp ngã thì chúng ta cũng luôn cần có gia đình. Bởi vậy mà mỗi người hãy biết trân trọng thứ tình cảm đáng quý này.
Ẩn dụ: Tình cảm gia đình trở thành ngọn hải đăng chỉ đường cho mỗi người trong suốt cuộc đời (ngọn hải đăng – soi sáng, chỉ đường)
Gia đình – hai tiếng gọi thật thiêng liêng. Tình cảm gia đình chính sự gắn bó, sẻ chia và yêu thương giữa những người có cùng máu mủ, huyết thống và cùng chung sống dưới một mái nhà. Thứ tình cảm ngọt ngào mà mỗi người luôn muốn giữ gìn. Bởi chúng ta đều cần có một gia đình. Đó là nơi con người tìm về sau những sóng gió của cuộc đời. Ở đó có những người thân yêu luôn bao dung, che chở chúng ta. Hãy trân trọng, giữ gìn tình cảm trân quý và tốt đẹp đó.
Advertisement
Ẩn dụ: Thứ tình cảm ngọt ngào mà mỗi người luôn muốn giữ gìn (ngọt ngào – chuyển đổi cảm giác)
Trong cuộc sống, gia đình có một vai trò vô cùng quan trọng. Đầu tiên, gia đình là một cộng đồng người cùng chung sống, gắn bó với nhau bằng các mối quan hệ huyết thống, hôn nhân và tình cảm, cũng có thể là quan hệ nuôi dưỡng hay giáo dục. Và tình cảm gia đình là sự yêu thương, gắn bó của các thành viên trong gia đình. Tình cảm gia đình trở thành ngọn đèn chiếu sáng tâm hồn con người giữa đêm dài tăm tối. Những người thân trong gia đình luôn dành cho nhau những điều tốt đẹp nhất. Họ yêu thương, chăm sóc và bảo vệ chúng ta giữa cuộc đời nhiều giông bão. Nhờ có tình cảm gia đình, con người được sống trong hạnh phúc, được phát triển một cách toàn diện và chắc chắn trong tương lai sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Ngược lại, những người phải sống trong một gia đình bất hạnh thường sẽ gặp lại những chấn thương về tinh thần. Chính vì lẽ đó, chúng ta cần phải phải bảo vệ và giữ gìn tình cảm gia đình.
Ẩn dụ: Tình cảm gia đình trở thành ngọn đèn chiếu sáng tâm hồn con người giữa đêm dài tăm tối.
Văn Mẫu Lớp 6: Em Hãy Tự Giới Thiệu Về Bản Thân (25 Mẫu) Những Bài Văn Mẫu Lớp 6 Hay Nhất
Mỗi người đều có tính cách, sở thích hay hoàn cảnh khác nhau. Để giúp mọi người hiểu hơn về mình, chúng ta cần phải giới thiệu về bản thân. Hôm nay, chúng tôi sẽ cung cấp tài liệuBài văn mẫu lớp 6: Em hãy tự giới thiệu về bản thân.
Em hãy tự giới thiệu về bản thân
Tài liệu của chúng tôi sẽ bao gồm 25 mẫu, dành cho các bạn học sinh lớp 6 hướng dẫn cách giới thiệu về bản thân. Mời tham khảo nội dung chi tiết ngay sau đây.
Tên của tôi là Đỗ Ngọc Hân. Năm nay, tôi mười hai tuổi. Tôi đang là học sinh lớp 6A, trường Trung học cơ sở Hai Bà Trưng. Tôi sinh ra và lớn lên tại thành phố Đà Nẵng. Gia đình của tôi gồm có bố, mẹ, chị Thảo và tôi. Bố của tôi đã bốn mươi sáu tuổi. Bố là một kiến trúc sư. Công việc của bố khá bận rộn. Đối với tôi, bố là một người nghiêm khắc và khó tính. Dù vậy, tôi rất ngưỡng mộ và tự hào về bố của mình. Còn mẹ của tôi là một bác sĩ. Năm nay, mẹ bốn mươi hai tuổi. Mẹ rất dịu dàng và đảm đang. Công việc vất vả nhưng mẹ vẫn chăm lo cho mọi người trong gia đình. Chị gái của tôi đang học lớp 12. Chị vừa xinh đẹp, vừa học giỏi. Chị luôn yêu thương và nhường nhịn tôi. Ở lớp, tôi chơi thân nhất với bạn Minh Trà. Chúng tôi hay cùng đi học, trò chuyện và chơi đùa. Lớp học của tôi có tới bốn mươi lăm thành viên. Tôi luôn đối xử thân thiện, nhiệt tình với các bạn trong lớp. Sở thích của tôi là đọc sách và bơi lội. Trong tương lai, tôi muốn trở thành một vận động viên bơi lội. Tôi sẽ cố gắng học tập và rèn luyện thật tốt để đạt được ước mơ của mình.
Tên của tôi là Đinh Lan Chi. Năm nay, tôi mười hai tuổi. Tôi đang là học sinh lớp 6A1, trường Trung học cơ sở Hai Bà Trưng. Gia đình của tôi gồm có bốn thành viên là bố, mẹ, anh Tùng và tôi. Bố của tôi đã bốn mươi sáu tuổi. Bố là một bác sĩ. Bố là một người cẩn thận và nghiêm khắc. Còn mẹ của tôi là giáo viên Tiểu học. Mẹ rất xinh đẹp và đảm đang. Mọi công việc trong nhà đều do mẹ lo lắng. Anh trai của tôi đang là học sinh lớp 12. Năm nay, anh sẽ thi đại học. Ngôi trường mơ ước của anh là Đại học Bách Khoa Hà Nội. Anh học rất giỏi nên tôi tin anh sẽ đạt được ước mơ của mình. Ở lớp, tôi chơi thân nhất với bạn Minh Anh. Chúng tôi có chung rất nhiều sở thích như đọc sách, nghe nhạc. Lớp học của tôi có tới bốn mươi lăm thành viên. Cô Ánh Tuyết là giáo viên chủ nhiệm của lớp. Tôi là một học sinh gương mẫu, luôn chăm chỉ học tập. Môn học yêu thích của tôi là Ngữ văn và Tiếng Anh. Ngoài thời gian học tập ở trên lớp, tôi tham gia lớp học nhảy hiện đại. Vào cuối tuần, tôi sẽ đến nhà thi đấu của huyện để học. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đọc sách, nghe nhạc hoặc đi chơi cùng gia đình. Thỉnh thoảng, tôi cũng sang nhà Minh Anh chơi. Ước mơ của tôi là trở thành một kiến trúc sư. Tôi muốn xây dựng Tôi luôn cố gắng học tập và rèn luyện để hiện thực hóa ước mơ của mình.
Tên của tôi là Hoàng Anh Tùng. Hiện tại, tôi đang là học sinh lớp 6A, trường Trung học cơ sở Bình Minh. G ia đình có bốn người là bố, mẹ, chị gái và tôi. Bố của tôi năm nay bốn mươi hai tuổi. Bố là một kỹ sư xây dựng. Còn mẹ tôi là một đầu bếp. Mẹ rất dịu dàng, lại đảm đang. Tuy công việc bận rộn, nhưng bố mẹ vẫn luôn quan tâm và yêu thương hai chị em. Chị gái của tôi đang là sinh viên đại học Sư phạm Hà Nội. Chị vừa xinh đẹp, lại học giỏi. Sở thích của tôi là đọc sách, bơi lội và đá bóng. Môn học yêu thích nhất của tôi là Toán. Cuối tuần, tôi sẽ đến nhà thi đấu của thành phố để học bơi. Thỉnh thoảng, tôi sẽ đi đá bóng cùng các bạn trong xóm. Minh Cường là bạn thân của tôi. Chúng tôi học cùng lớp. Ước mơ của tôi là trở thành một vận động viên bơi lội, được thi đấu cho đội tuyển quốc gia và mang huy chương về cho đất nước. Tôi mong rằng tương lai có thể trở thành một người có ích, cũng như thực hiện được ước mơ của mình.
Tên của tôi là Nguyễn Tiến Đạt. Hiện tại, tôi đang là học sinh lớp 6A, trường Trung học cơ sở Hai Bà Trưng. Gia đình của tôi gồm có bố, mẹ, chị gái và tôi. Bố của tôi năm nay bốn mươi sáu tuổi. Bố là một kỹ sư xây dựng. Còn mẹ tôi là một đầu bếp. Mẹ rất dịu dàng, lại đảm đang. Tuy công việc bận rộn, nhưng bố mẹ vẫn luôn quan tâm và yêu thương hai chị em. Chị gái của tôi đang là học sinh lớp mười. Chị rất xinh đẹp, lại học giỏi. Tôi rất ngưỡng mộ và yêu mến chị. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đi đá bóng, đọc sách hoặc chơi game. Trong lớp, tôi chơi thân nhất với bạn Tuấn Anh. Năm nay, thành tích học tập của tôi khá tốt. Các môn Toán, Ngữ văn và Tiếng Anh đều được điểm cao. Ước mơ của tôi là trở thành một cầu thủ bóng đá. Tôi sẽ cố gắng để hiện thực hóa được ước mơ của mình.
Tên của tôi là Trần Thu Hà. Tôi đang là học sinh lớp 6B, trường Trung học cơ sở Ban Mai. Gia đình của tôi gồm có bố, mẹ, anh Dũng và tôi. Bố của tôi đã bốn mươi sáu tuổi. Bố là một luật sư nên công việc rất bận rộn. Bố là một người khá nghiêm khắc và khó tính. Dù vậy, tôi rất ngưỡng mộ và tự hào về bố. Còn. mẹ của tôi là một giáo viên Tiểu học. Mẹ vừa dịu dàng, vừa đảm đang. Anh trai của tôi đang là sinh viên đại học. Anh rất đẹp lại, học giỏi và tài năng. Tôi rất ngưỡng mộ và yêu quý anh. Ở lớp, tôi chơi thân nhất với bạn Thu Thủy. Lớp học của tôi có tới bốn mươi lăm thành viên. Cô Nguyễn Phương là giáo viên chủ nhiệm của lớp. Môn học yêu thích của tôi là Ngữ văn và Tiếng Anh. Lúc rảnh rỗi, tôi sẽ xem hoạt hình hoặc đọc sách. Tôi rất thích tìm hiểu khoa học. Ước mơ của tôi là trở thành một bác sĩ. Tôi sẽ cố gắng học tập và rèn luyện để chinh phục ước mơ của mình.
Tôi là Nguyễn Minh Hải. Hiện tại, tôi đang là học sinh lớp 6A1, trường Trung học cơ sở Hòa Bình. Gia đình của tôi gồm có bốn thành viên, gồm có ông nội, bố, mẹ và em. Năm nay, ông nội đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh. Trước đây, ông là một giáo viên dạy môn Toán. Vì vậy, tôi lại nhờ ông giảng cho tôi những bài tập khó. Bố của tôi là một bác sĩ, còn mẹ của tôi là một y tá. Công việc của bố mẹ rất bận rộn. Nhưng tôi cảm thấy rất tự hào về nghề nghiệp của bố mẹ. Họ đã cứu chữa cho rất nhiều người bệnh. Tôi là thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình. Sở thích của tôi là đọc truyện tranh, xem hoạt hình. Tôi rất thích học môn Toán và Thể dục. Ở trường, em chơi thân với bạn Tuấn Anh nhất. Ước mơ của tôi là trở thành một phi công. Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để thực hiện được ước mơ của mình.
Chào các bạn, mình là Hà Thị Chung, học sinh lớp 6A, trường THCS (tên trường). Gia đình mình có năm người. Bố mình là Hà Huy Hoàng, bố làm kỹ sư xây dựng. Ngôi nhà cả gia đình mình đang sống chính là do bố thiết kế. Mẹ mình là Nguyễn Thị Hoa là một giáo viên tiểu học. Anh trai của mình đang là học sinh lớp 12. Năm nay, anh sẽ bước vào kì thi Đại học. Mình rất mong anh có thể đỗ vào trường Đại học Bách Khoa Hà Nội như anh mong muốn. Màu sắc mà mình yêu thích là màu đỏ và màu trắng. Môn học mà mình yêu thích là môn Ngữ Văn. Bởi môn học này đem đến những câu chuyện hay, những bài học lý thú, những con người, số phận mình chưa được gặp và muốn sẻ chia. Mình cũng thích những môn khoa học nữa, đó là thế giới để mình thấy sự phát triển, sinh sôi. Nên sau này lớn mình rất mong sẽ được làm một nhà khoa học để thỏa thích niềm đam mê tìm hiểu về thế giới và ghi lại những điều mình từng gặp. Đây là những lời giới thiệu về bản thân để các bạn hiểu mình hơn. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe.
Đỗ Minh Giang là tên mà ba mẹ đặt cho lúc em mới ra đời. Nhưng mọi người trong nhà vẫn quen gọi em là Bé Còi. Cái tên đó xem ra rất hợp với thân hình nhỏ nhắn và nói đúng hơn là còi cọc của em. Ăn rất khoẻ nhưng em nghịch cũng dữ nên mẹ bảo em không thể lớn được. Tuy là con gái nhưng em nghịch như tụi con trai. Mỗi buổi chiều đi học về em thường cùng tụi thằng Sơn, thằng Phúc xách chai đi đổ dế. Hôm nào chán tụi em lại rủ nhau đi đánh đáo, đánh khăng. Trong nhà em toàn bi, ảnh, quay, không thể kiếm đâu ra một con búp bê hay một bộ đồ hàng cả. Ba thường vừa cười vừa trêu em “đáng lẽ Bé Còi nhà ta phải là con trai mới đúng”. Thành tích học tập của em rất tốt. Năm ngoái em còn được nhà trường cử đi thi học sinh giỏi môn Toán nữa đấy. Mơ ước lớn nhất của em là được trở thành phi công, lái những chiếc máy bay thật lớn, thật to bay lên bầu trời cao và trong xanh trên kia. Em tin chắc rằng mình sẽ thực hiện được ước mơ đó.
Tôi là Đỗ Tuấn Anh. Năm nay, tôi mười một tuổi. Hiện tại, tôi đang là học sinh lớp 6A6. Gia đình của tôi có bốn thành viên là bố, mẹ, tôi và em gái. Tôi rất yêu quý mọi người trong gia đình của mình. Sở thích của tôi là chơi game, đá bóng và đọc sách. Môn học mà tôi giỏi nhất là môn Toán. Còn môn học kém nhất là Ngữ văn. Ước mơ của tôi là trở thành một cầu thủ bóng đá. Người bạn mà tôi yêu mến nhất là Minh Đức. Sau mỗi buổi học, chúng tôi thường cùng nhau đi chơi đá bóng, chơi game hay đọc sách. Chúng tôi không chỉ có sở thích giống nhau mà còn có chung ước mơ. Cả hai đã hứa sẽ cùng nhau đạt được ước mơ của mình.
Tên của tôi là Đỗ Mỹ Linh. Tôi đang là học sinh lớp 6A1, trường Trung học cơ sở Phương Đông. Gia đình của tôi có bốn thành viên là bố, mẹ, chị Hà và tôi. Bố và mẹ của tôi đều là bác sĩ. Còn chị Hà đang học lớp mười. Mọi người trong gia đình của tôi rất yêu thương nhau. Tôi rất thích nghe nhạc, đọc sách và nấu ăn. Môn học mà tôi giỏi nhất là Tiếng Anh. Thành tích học tập của tôi rất tốt, luôn đứng đầu lớp. Ước mơ của tôi là trở thành một luật sư. Tôi sẽ cố gắng học tập tốt để thực hiện ước mơ của mình.
Tên của tôi là Nguyễn Minh Chi. Tôi đang là học sinh của trường Trung học cơ sở Phương Đông. Gia đình của tôi gồm có bốn thành viên là bố, mẹ, anh trai và tôi. Bố của tôi tên là Nguyễn Đức Toàn. Năm nay, bố đã bốn mươi sáu tuổi. Bố là một chiến sĩ cảnh sát. Còn mẹ tôi tên là Trần Thị Hạnh. Mẹ bốn mươi ba tuổi. Mẹ là một giáo viên tiểu học. Thành viên tiếp theo là anh trai của tôi. Tên của anh là Nguyễn Hoàng Đức. Anh đang là sinh viên trường Đại học Ngoại Thương. Thành viên nhỏ tuổi nhất chính là tôi. Những lúc rảnh rỗi, tôi thích đọc sách, xem phim. Tôi rất yêu gia đình mọi người trong gia đình của mình. Ở lớp học, người bạn thân thiết nhất của tôi là Minh Phương. Chúng tôi là bạn cùng lớp, và cũng là hàng xóm của nhau. Cả hai rất thân thiết và gắn bó. Cuối tuần, tôi thường giúp mẹ việc nhà. Ước mơ của tôi sau này là có thể trở thành một bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người. Vì vậy, tôi sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để thực hiện được ước mơ của mình. Tôi tin rằng mình sẽ trở thành một người có ích cho xã hội trong tương lai.
Em tên là Lan, họ và tên đầy đủ là Nguyễn Thị Ngọc Lan. Năm nay em mười một tuổi, hiện là học sinh lớp 6A trường trung học cơ sở Tân Khánh, huyện Phú Bình, tỉnh Thái Nguyên.
Sở thích của em là đọc truyện đặc biệt là truyện Doraemon và thám tử lừng danh Conan, nghe nhạc và xem phim hoạt hình, nghe các bài hát của thiếu nhi. Ngoài ra em còn rất thích đi chơi cùng gia đình như vào các kì nghỉ hè bố mẹ đều đưa em về quê thăm mọi người hoặc tổ chức một chuyến tham quan cùng mọi người trong xóm. Không chỉ đi chơi với gia đình mà còn thích các buổi đi chơi tập trung cùng với lớp như các buổi cắm trại toàn trường, đi dã ngoại do nhà trường tổ chức. Món ăn ưa thích của em là là món sườn xào chua ngọt, đặc biệt là do mẹ em làm. Em còn có một sở thích đặc biệt là sưu tập rất nhiều con búp bê rồi may váy, quần áo cho chúng nó. Hiện giờ nhà em đã có một bộ sưu tập rất nhiều các bé búp bê rất dễ thương. Em còn thích nuôi các loài động vật như chó, mèo nhưng lại rất sợ gián, chuột và một số loài côn trùng khác. Môn học yêu thích của em là môn Ngữ văn và Lịch sử, em thích quan sát mọi vật xung quanh và đưa chúng vào những bài văn của mình, mong muốn tìm hiểu về lịch sử hào hùng của dân tộc, về một thời chiến đấu oanh liệt của ông cha ta.
Còn về sở ghét thì em ghét bị người khác nói dối, dù chỉ là những việc nhỏ nhất, ghét thịt chó và tôm hay nói đúng hơn là không ăn được hai món đó vì khi ăn vào em bị dị ứng dẫn đến nổi những nốt đỏ trên da. Chắc mỗi bạn ai cũng có một hoặc nhiều ước mơ và em cũng vậy,ước mơ của em sau này là thi đỗ vào một trường đại học và khi ra trường sẽ trở thành một cô giáo dạy Văn. Nhà em ở thị trấn Hương Sơn, huyện Phú Bình, tỉnh Thái Nguyên. Em đang sống cùng bố mẹ và một em trai đang học lớp Một.
Em rất hy vọng qua bài giới thiệu này, các bạn trong lớp sẽ hiểu thêm về nhau. Từ đó xây dựng nên một lớp học đoàn kết và giúp đỡ lẫn nhau trong học tập.
Thân mến chào các bạn!
Tôi là Nguyễn Thúy Hằng, học sinh lớp 6C, trường Trung học cơ sở Khương Mai, quận Hoàng Mai, thành phố Hà Nội.
Gia đình tôi có sáu người: ông, bà nội, ba, mẹ và hai chị em tôi. Ông bà nội của tôi hiện là cán bộ đã hưu trí. Bố và mẹ tôi đều là giáo viên. Em trai tôi có cái tên rất đẹp: Nguyễn Hoài Nam và vẫn còn rất nhỏ. Nhà tôi số 20 ngõ 177, phường Định Công, quận Hoàng Mai, cách trường chỉ vài trăm mét. Chính vì vậy, hằng ngày, tôi vẫn thường đi bộ đến trường.
Giống như ông nội và ba, tôi rất yêu thích thiên nhiên. Căn nhà của gia đình tôi tuy không rộng lắm nhưng luôn luôn có màu xanh của cây kiểng; màu vàng hoa cúc, màu đỏ thắm của hoa hồng mà ông và ba tôi trồng trong những chiếc chậu đặt trước hàng hiên. Ở góc bàn học của tôi kê cạnh cửa sổ, mẹ tôi treo một giò phong lan hoàng điệp, mỗi bông hoa giống hệt một chú bướm vàng xinh xắn. Trước hiên là chiếc lồng chim với chú chích chòe than có giọng hót giòn giã và trong vắt.
Tôi rất kính trọng ông bà, bố mẹ và yêu quý em trai nhỏ của tôi. Sau một ngày lao động và học tập, bữa cơm tối là lúc gia đình tôi sum họp đầy đủ, đông vui nhất. Tôi tìm thấy ở mái ấm gia đình một nguồn động viên tinh thần rất lớn trong học tập và trong cuộc sống.
Ở lớp, tôi có nhiều bạn bè, cả nam lẫn nữ. Tuy mỗi người một tính nhưng chúng tôi chơi với nhau rất thân, luôn đoàn kết, tôn trọng và giúp đỡ nhau. Nhân buổi giao lưu này, tôi rất mong được làm quen với tất cả các bạn!
Em là một cô học sinh lớp sáu đầy mơ mộng, hồn nhiên với bao nhiêu những ước mơ vĩ đại cùng với nguồn sống đầy mạnh mẽ, dồi dào. Lứa tuổi học sinh chính là tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người, đó là lúc con người ta vô lo vô nghĩ, những suy nghĩ giản đơn, ôm ấp những giấc mơ đẹp. Em cũng như bao bạn học sinh khác, sống đúng với lứa tuổi của mình với những suy nghĩ và hành động vẫn còn những nét ngây thơ, hồn nhiên.
Em tên là Mai Anh. Em đang là học sinh lớp sáu của trường Trung học cơ sở Nguyễn Huệ. Từ rất lâu rồi em luôn mong muốn có thể thi vào đỗ vào trường và điều đó đã trở thành hiện thực. Đối với em, trường Nguyễn Huệ không chỉ là một mái trường truyền thống trong đào tạo ra rất nhiều thế hệ học sinh. Mà nó còn giống như một ngôi nhà thứ hai là nơi em luôn ngưỡng mộ, yêu mến. Em biết đến ngôi trường này qua những lời kể của các anh chị đi trước. Vì vậy mà giờ đây khi đã trở thành học sinh của trường thì trong em không chỉ có niềm vui sướng mà còn dâng lên biết bao tự hào.
Lớp em học là lớp 6A1, trong lớp có hai mươi lăm thành viên, trong đó chỉ có mười một bạn là nam, còn lại đều là nữ. Tuy có sự chênh lệch về tỉ lệ nam nữ nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến hoạt động học tập cũng như tình bạn giữa chúng em. Em có thể tự hào nhận xét rằng lớp chúng em là một trong lớp đoàn kết nhất trong trường. Sự đoàn kết ấy thể hiện trong quan hệ tốt đẹp giữa học sinh với giáo viên, giữa các thành viên trong lớp với nhau. Vì vậy mà dù là lớp nhỏ nhất trường nhưng tập thể lớp 6A1 của chúng em luôn xếp thứ hạng cao trong danh sách những lớp có thành tích học tập, thi đua xuất sắc nhất trường. Các thành viên trong lớp luôn có ý thức giúp đỡ lẫn nhau trong học tập, đoàn kết trong cuộc sống. Em rất yêu lớp của mình, đối với em, thầy cô giáo là những người cha mẹ thứ hai, các thành viên là những anh chị em ruột thịt đầy thân thiết của mình.
Về hình dáng, em là một cô bé cao nhưng hơi gầy, mọi người đều nói em giống bố về chiều cao, còn gầy thì lại giống mẹ. Khuôn mặt của em tròn trịa, chị em thường xuyên trêu chọc, nói em rất giống một cái bánh bao nhân đậu, em không thấy buồn vì em biết chị em chỉ đang đùa giỡn, mặt khác thì em thấy bánh bao nhân đậu rất dễ thương, là một món ăn mà em vô cùng yêu thích. Em có một đôi mắt to, màu nâu rất đặc biệt khiến cho mọi người khi nhìn em đều ấn tượng về đôi mắt nâu ấy. Nước da của em hơi ngăm đen, nhiều khi em thường than thở rằng sao mình không được trắng như bạn Mai cùng lớp thì mẹ em thường nói rằng da ngăm mới khỏe mạnh, phải tự tin vào mình. Em có một mái tóc dài, đen nhánh, mẹ em nói em có mái tóc giống tóc của bà nội, đen và mượt. Em cũng rất yêu và tự hào về mái tóc của mình. Em còn là một người nói rất nhiều và thường chủ động làm quen với các bạn mới. Chính vì vậy, hiện tại, em đã biết hết toàn bộ các bạn trong lớp.
Tuy còn nhiều điểm chưa tốt nhưng em vẫn đang cố gắng để sửa đổi. Em hy vọng, trong tương lai, mình có thể trở thành một người học sinh tốt, một người con ngoan, trò giỏi.
Kính chào quý thầy cô và các bạn!
Em tên là Nguyễn Thúy Loan, hiện đang là học sinh lớp 6A6, trường THCS (tên trường), quận Hai Bà Trưng, TP. Hà Nội.
Em sinh ra trong một gia đình gồm có bốn người: bố, mẹ, anh trai và em. Cả bố mẹ tôi đều là bác sĩ của một bệnh viện ở Hà Nội. Còn anh trai em hiện đang là sinh viên của trường Đại học Bách Khoa Hà Nội. Công việc của bố mẹ em thường ngày rất bận rộn, chính vì vậy anh trai là người ở bên chăm sóc em nhiều nhất. Anh trai vừa học giỏi lại còn nấu ăn rất ngon.
Mọi người trong gia đình em đều rất yêu thiên nhiên. Chính vì vậy, trong nhà có rất nhiều chậu hoa với đủ các loại. Buổi chiều, mỗi khi đi làm về, bố sẽ là người tưới nước cho những chậu hoa trong vườn. Sau đó, cả nhà sẽ cùng nhau ngồi quây quần trò chuyện trên chiếc bàn nhỏ ở sân và trò chuyện về những việc xảy ra trong ngày hôm ấy. Bữa cơm tối đối với cả gia đình em là bữa cơm đoàn viên nên mọi người đều cố gắng dành thời gian ăn cơm cùng với gia đình. Khoảng thời gian bên cạnh bố mẹ và anh trai đối với em là vô cùng vui vẻ. Em rất yêu mọi người trong gia đình mình.
Vì đang là học sinh nên phần lớn thời gian em đều ở trường học. Trong lớp, em có rất nhiều bạn bè thân thiết nhưng người mà em quý mến nhất đó là Hoa – bạn cùng bàn của em. Vì cả hai chúng em có rất nhiều điểm chung: cùng thích học môn Ngữ Văn, cùng thích đọc sách và thích trò chuyện về những cuốn sách mình đã đọc. Đối với em, mỗi ngày đến trường đều là những ngày bổ ích vì được học hỏi những kiến thức mới từ lời giảng của thầy cô giáo, cũng như được vui chơi cùng bạn bè. Em rất mong rằng những năm tháng học dưới mái trường này sẽ trôi qua thật ý nghĩa.
Em tên là Đỗ Khánh Linh, năm nay em mười một tuổi. Hiện tại, em đang là học sinh lớp 6A trường THCS (tên trường). Em sống cùng gia đình trong một ngôi nhà nằm ở ngoại thành Hà Nội. Gia đình em có năm người: bố, mẹ, hai chị gái và em. Bố mẹ đều là giáo viên của một trường cấp ba em của huyện. Hai chị gái của em đều đang đi học. Vì bé nhất nhà, nên em luôn được bố mẹ và hai chị cưng chiều. Nhưng không vì vậy mà lười biếng, em vẫn thường xuyên giúp đỡ hai chị những công việc nhà như rửa bát, quét nhà…
Môn học mà em yêu thích nhất đó chính là môn Toàn. Bởi vì em luôn cảm thấy rất thích thú sau khi giải được một bài toán khó. Em là một người khá hòa đồng nên đa số các bạn trong lớp em đều khá thân thiết. Tuy nhiên, người bạn thân nhất thì chỉ có là Lan. Chúng em đã quen nhau từ hồi học cấp một. Vì ở cùng làng nên Lan thường sang rủ em đi học. Chúng em còn thường xuyên cùng nhau ôn bài, đọc sách…
Ngoài thời gian đi học, khi rảnh rỗi, em thường đọc sách. Những cuốn sách mà em thường đọc đa phần đều là những tác phẩm văn học nước ngoài. Đối với em, sách mang đến rất nhiều kiến thức bổ ích và thú vị. Ngoài ra, tuy là con gái nhưng em cũng rất thích xem bóng đá. Mỗi khi có trận đấu, em vẫn cùng bố ngồi xem. Hai bố con thường vừa xem vừa hò reo cổ vũ cho đội bóng mà mình thích một cách cuồng nhiệt. Những lúc như vậy, mẹ và các chị chỉ biết nhìn hai bố con và thở dài. Vào những ngày cuối tuần, gia đình em thường về thăm ông bà ngoại. Em cảm thấy hạnh phúc nhất là lúc cả nhà cùng ăn cơm và trò chuyện về những việc xảy ra trong một tuần qua. Ánh mắt của ông bà ngoại lúc ấy nhìn vô cùng hạnh phúc. Em hy vọng gia đình mình sẽ thường xuyên về thăm ông bà. Trong tương lai, em ước mơ mình có thể trở thành một bác sĩ để chữa bệnh cho mọi người. Vì vậy, em luôn cố gắng học tập thật tốt để đạt được ước mơ của mình.
Em hy vọng rằng, khi đọc bài viết này, thầy cô và các bạn trong lớp sẽ hiểu thêm về em.
Thân mến chào các bạn!
Tôi tên là Đỗ Thu Hà. Hiện tại tôi đang là học sinh lớp 6A1, trường THCS Nguyễn Tất Thành.
Gia đình tôi có năm thành viên: bố, mẹ, anh trai, tôi và em gái. Bố tôi là một kiến trúc sư. Còn mẹ tôi là một giáo viên. Cả bố và mẹ tôi năm nay đều đã bốn mươi lăm tuổi. Anh trai tôi đang học lớp 11. Còn em gái tôi đang học lớp 1.
Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là mẹ. Tuy công việc của mẹ rất bận rộn, nhưng mỗi ngày mẹ đều chuẩn bị cho cả nhà những bữa ăn rất ngon và bổ dưỡng. Bố có lẽ là người khiến tôi cảm thấy sợ nhất. Vì bố rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ anh em chúng tôi. Anh trai tôi thì vô cùng tuyệt vời. Anh học giỏi. Tuy là con trai nhưng anh lại nấu ăn rất ngon. Còn em gái của tôi thì được cả nhà rất nuông chiều.
Tôi rất thích học môn Ngữ Văn. Bởi vì qua môn học này tôi có thể biết đến nhiều tác phẩm văn học thú vị. Cũng như trau dồi vốn từ ngữ cho bản thân để vận dụng vào giao tiếp hằng ngày. Mỗi ngày đi học, tôi đều cảm thấy vô cùng vui vẻ khi được học tập những điều mới mẻ từ thầy cô, bạn bè. Ngoài việc học tập kiến thức, tôi cũng được rèn luyện sức khỏe qua các môn học thể thao ở trường như cầu lông, đá cầu, bóng chuyền, bóng rổ… Ở trong lớp học, tôi là một người hòa đồng nên được các bạn rất yêu mến. Nhưng dĩ nhiên, tôi cũng có cho mình một người bạn thân thiết nhất. Đó chính là Lan – một cô bạn xinh xắn và học giỏi. Chúng tôi quen nhau từ hồi học cấp một. Cả hai thường cùng nhau ăn cơm, cùng nhau học bài, cùng nhau vui đùa. Chúng tôi cũng luôn cạnh tranh với nhau trong học tập, nhưng tôi và Lan đều coi đối phương là động lực để bản thân cố gắng hơn.
Ngoài giờ học, tôi thường cùng với em gái chăm sóc vườn cây của bố. Hoặc giúp mẹ một vài công việc lặt vặt. Tôi cũng rất thích xem đá bóng cùng với anh trai hay đi thả diều với em gái nữa. Đối với tôi, gia đình luôn là nơi tuyệt vời nhất.
Xin chào thầy cô và các bạn!
Tôi là Nguyễn Đức Mạnh, học sinh lớp 6A, trường THCS (tên trường). Gia đình của tôi gồm có bốn người: bố, mẹ, tôi và em gái. Gia đình tôi hiện đang sống ở Hà Nội. Bố tôi là một cảnh sát, còn mẹ tôi là một y tá. Em gái tôi là một cô bé vô cùng dễ thương. Em năm nay mới chỉ năm tuổi, đang học mẫu giáo lớn ở một trường mầm non gần làng. Công việc hàng ngày của bố mẹ tôi rất bận rộn. Nhưng bố mẹ luôn quan tâm đến hai anh em tôi. Mẹ luôn nấu cho chúng tôi những bữa ăn ngon. Còn bố lại dạy tôi học khi gặp phải một bài hóc búa. Cuối tuần, bố mẹ thường đưa chúng tôi về thăm ông bà ngoại. Thỉnh thoảng, cả gia đình lại có những chuyến du lịch vô cùng vui vẻ. Tôi rất yêu thương mọi người trong gia đình của mình, nhưng có lẽ yêu nhất là mẹ.
Hằng ngày, tôi đến trường cùng với Tuấn – người bạn thân của tôi. Trong lớp học, tôi luôn được các bạn ngưỡng mộ bởi thành tích học tập của mình, đặc biệt là các môn tự nhiên như Toán, Lý, Hóa. Các thầy cô cũng rất quý mến tôi. Điều đó đã trở thành một động lực giúp tôi cố gắng hơn. Ngoài ra, tôi cũng là một chàng trai khỏe mạnh. Tôi thường cùng với Tuấn tham gia các hội thao do nhà trường tổ chức. Chúng tôi đều đã đem lại cho lớp nhiều giải thưởng khá cao.
Sau giờ học, tôi thường cùng với nhóm bạn trong xóm đi đá bóng. Tôi rất yêu thích bóng đá và hy vọng trong tương lai có thể trở thành một cầu thủ bóng đá. Cầu thủ mà tôi hâm mộ nhất đó chính là Cristiano Ronaldo – cái tên mà không một người hâm mộ thể thao nào không biết đến.
Tôi sẽ cố gắng học tập thật tốt để có thể đạt được ước mơ của mình trong tương lai.
Xin chào các bạn,
Tôi tên là Nguyễn Thu Hương, học sinh lớp 6A, trường THCS (tên trường). Tôi sinh ra trong một gia đình có bốn người: bố, mẹ, anh trai và tôi. Bố của tôi là một kiến trúc sư. Đối với hai anh em tôi, bố là một người cha khá nghiêm khắc. Còn mẹ tôi là một giáo viên tiểu học. Mẹ rất dịu dàng, lại đảm đang. Mọi công việc trong nhà đều do một tay mẹ lo lắng. Tiếp đến là anh trai của tôi. Anh đang là học sinh lớp 12. Năm nay, anh sẽ bước vào kì thi đại học. Tôi rất mong rằng anh có thể đỗ vào trường Đại học Bách Khoa Hà Nội như anh mong muốn. Vào dịp cuối tuần gia đình tôi lại quây quần bên mâm cơm do mẹ nấu. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Thỉnh thoảng, bố mẹ còn đưa hai anh em tôi đi du lịch. Lúc đó, tôi cảm thấy rất vui vẻ vì đã có những giây phút hạnh phúc bên gia đình.
Mỗi ngày, tôi đều đạp xe đến trường cùng các bạn. Người bạn thân thiết nhất của tôi là Thu Hà. Chúng tôi vừa là hàng xóm, vừa là bạn cùng lớp của nhau. Hà là một cô gái cá tính, giỏi giang. Đối với tôi, mỗi ngày đến trường là một ngày bổ ích. Vì tôi đã học được nhiều kiến thức mới, cùng các bạn có thật nhiều kỉ niệm đẹp. Trong các môn học, tôi thích nhất là môn Ngữ Văn. Môn học này đã giúp tôi có thêm nhiều vốn từ, hiểu hơn về cuộc sống và rèn luyện những tình cảm tốt đẹp. Thỉnh thoảng vào giờ ra chơi, tôi còn lên thư viện để đọc sách. Tôi rất thích đọc sách. Bởi sách giúp tôi khám phá ra được nhiều điều thú vị. Không chỉ vậy, tôi còn được đi du lịch miễn phí qua những trang sách đó.
Ước mơ của tôi sau này là có thể trở thành một bác sĩ để cứu chữa cho những người bệnh. Tôi biết rằng để thực hiện được ước mơ của mình, tôi sẽ phải cố gắng hơn nữa. Hy vọng trong tương lai, tôi có thể trở thành một người có ích cho xã hội.
Tôi là Hoàng Thu Hồng, năm nay mười hai tuổi. Hiện tại tôi đang là học sinh lớp 6A2, trường THCS Nguyễn Du. Tôi sinh ra và lớn lên tại thành phố Hà Nội, thủ đô của đất nước Việt Nam.
Gia đình của tôi gồm có bốn thành viên. Bố tôi tên là Tùng, năm nay bốn mươi lăm tuổi. Bố tôi là một bộ đội. Vậy nên bình thường, bố thường phải ở lại đơn vị. Chỉ khi nào được nghỉ phép, bố mới được về thăm gia đình. Còn mẹ tôi tên là Hoa, năm nay bốn mươi tuổi. Mẹ là một giáo viên dạy cấp tiểu học. Mẹ em rất xinh đẹp, lại đảm đang. Bố mẹ tôi có hai người con là chị gái và tôi. Chị gái của tôi tên là Diệu, chị năm nay mười sáu tuổi, đang là học sinh lớp 10. Chị tôi là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng và đảm đang. Khi không phải đi học, chị thường giúp đỡ mẹ công việc nhà. Chị còn là một học sinh giỏi suốt mười năm liền. Chị Diệu đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi và đạt được nhiều giải thưởng cao. Thành viên cuối cùng trong gia đình là là tôi. Là con út nên tôi được mọi người yêu thương và chiều chuộng.
Hàng ngày, tôi cùng các Hà – cô bạn thân từ hồi nhỏ đạp xe đến trường. Chúng tôi học cùng một lớp, còn ngồi cùng bàn nữa. Lớp học của tôi gồm có bốn mươi thành viên: hai mươi tư bạn nam và mười sáu bạn nữ. Cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi tên là Nguyễn Thu Trang. Cô là giáo viên dạy môn Ngữ Văn. Cô là một giáo viên nghiêm khắc, nhưng cũng rất tâm lí. Cô đã giúp chúng tôi trở thành một tập thể đoàn kết hơn. Cả lớp đều rất yêu quý và kính trọng cô. Còn với riêng tôi, cô là người đã truyền cảm hứng để tôi yêu thích học môn Ngữ Văn hơn. Trường học giống như ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đây, tôi đã được thầy cô dạy cho nhiều bài học bổ ích.
Ngoài thời gian học tập ở trên lớp, tôi còn được mẹ cho tham gia một lớp học võ. Thỉnh thoảng, tôi còn sang nhà Hà chơi. Chúng tôi cùng nhau học bài, đọc sách và còn được thưởng thức những món ăn do mẹ của Hà nấu. Chúng tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ bên nhau.
Ước mơ của tôi sau này là trở thành một giáo viên giống mẹ vậy. Tôi luôn tự nhủ phải cố gắng học tập để đạt được ước mơ của mình.
Gia đình có bốn người gồm có bốn người: bố, mẹ, tôi và em gái của tôi. Bố tôi tên là Tùng. Năm nay, bố đã bốn mươi lăm tuổi. Bố tôi là bộ đội. Công việc của bố rất bận rộn. Chỉ khi nào được nghỉ phép, bố mới được về thăm gia đình. Chính vì vậy, mọi việc trong gia đình đều do một tay mẹ tôi chăm lo. Mẹ tôi tên là Thu, năm nay bốn mươi tuổi. Mẹ là một giáo viên dạy Toán. Không chỉ xinh đẹp, mẹ còn rất đảm đang. Thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình là gái của tôi. Bé tên là Nguyễn Thu Hà. Năm nay, bé Hà ba tuổi. Hà rất xinh xắn và đáng yêu. Mỗi ngày đi học về, tôi lại chơi cùng em. Hai chị em tôi rất yêu thương nhau.
Còn ở lớp học, người bạn thân nhất trong lớp học của tôi là Thu Anh. Chúng tôi là bạn cùng lớp, và cũng là hàng xóm của nhau. Còn nhớ có một lần, tôi bị một nhóm bạn nam trong trường bắt nạt. Thu Anh đã chạy đến bảo vệ tôi. Điều ấy khiến tôi vô cùng cảm động. Từ đó, tôi và Thu Anh trở nên thân thiết hơn.
Sở thích của tôi là đọc sách và nghe nhạc. Khi rảnh rỗi, tôi thường đạp xe đến thư viện thành phố để đọc sách. Ngoài ra, tôi cũng rất thích chơi cầu lông. Ước mơ của tôi sau này là có thể trở thành một giáo viên dạy môn Toán. Bởi đó là môn học mà tôi yêu thích nhất. Tôi biết rằng để thực hiện được ước mơ của mình, tôi sẽ phải cố gắng hơn nữa.
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi luôn được mọi người yêu quý. Bởi vậy, tôi tự hứa với bản thân sẽ cố gắng trở thành một người có ích cho xã hội.
Tên của tôi là Nguyễn Minh Anh. Hiện tại, tôi đang là học sinh trường Trung học cơ sở Nguyễn Du. Tôi sẽ giới thiệu một vài nét về bản thân mình.
Tôi sinh ra trong một gia đình có bốn người: bố, mẹ, anh trai và tôi. Bố của tôi năm nay bốn mươi tuổi. Bố là một bác sĩ nên công việc khá bận rộn. Nhưng tôi luôn tự hào vì bố đã giúp đỡ được rất nhiều người. Còn mẹ tôi là một giáo viên tiểu học. Mẹ rất dịu dàng, lại đảm đang. Mọi công việc nội trợ trong nhà đều do mẹ tôi lo lắng. Chị gái của tôi đang là học sinh lớp chín. Năm nay, chị sẽ bước vào kì thi chuyển cấp vô cùng quan trọng. Tôi mong chị có thể đạt kết quả thật tôi. Thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình là tôi. Thỉnh thoảng, hai chị em tôi lại giúp đỡ mẹ công việc nhà. Mọi người trong gia đình của tôi rất yêu thương nhau.
Ở trong lớp học, tôi chơi thân nhất với bạn Mỹ Lệ. Chúng tôi là bạn cùng bàn của nhau. Tôi và Mỹ Lệ thường xuyên giúp đỡ nhau trong học tập. Cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi tên là Thu Hà. Cô là một giáo viên rất tâm lí và dễ thương. Cô đã dạy cho chúng tôi rất nhiều kiến thức bổ ích, cũng như điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Lớp học của tôi rất đoàn kết, yêu thương nhau.
Tôi có rất nhiều sở thích như bơi lội, chơi game hoặc đọc sách. Môn học mà tôi yêu thích nhất là Ngữ Văn và Tiếng Anh. Sau mỗi giờ học tập căng thẳng, tôi lại tham gia câu lạc bộ ngoại khóa ở trường. Chúng tôi cùng nhau tham gia các hoạt động tình nguyện như: Giờ Trái Đất, Áo ấm vùng cao… Tôi đã làm quen được với nhiều người bạn mới, học hỏi được nhiều kĩ năng bổ ích.
Ước mơ của tôi là trở thành một bác sĩ. Bởi vậy, tôi cố gắng học tập thật tốt để có thể thực hiện ước mơ của mình.
Tên của tôi là Hoàng Thu Hà. Hiện tại, tôi đang là học sinh lớp 6A6, trường THCS (tên trường). Tôi sẽ giới thiệu đôi nét về bản thân.
Trước hết, gia đình của tôi gồm có bốn thành viên là bố, mẹ, anh trai và tôi. Bố của tôi tên là Hùng. Năm nay, bố đã bốn mươi sáu tuổi. Bố là một bác sĩ. Công việc của bố rất bận rộn. Thỉnh thoảng, bố còn phải trực ở bệnh viện. Mẹ tôi tên là Hoa. Năm nay, mẹ bốn mươi ba tuổi. Mẹ là một đầu bếp. Với tôi, mẹ rất xinh đẹp, dịu dàng. Tiếp theo là anh trai của tôi. Tên của anh là Minh. Hiện tại, anh đang là sinh viên trường Đại học Bách Khoa. Anh rất đẹp trai, lại học giỏi. Các thành viên trong gia đình của tôi rất yêu thương nhau.
Trong lớp học, người bạn thân nhất trong lớp học của tôi là Hà Anh. Chúng tôi là bạn cùng lớp, và cũng là hàng xóm của nhau. Mỗi buổi sáng, Hà Anh thường sang nhà rủ tôi đi học. Chúng tôi thường chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau. Tôi rất yêu mến và trân trọng Hà Anh.
Sở thích của tôi là xem phim, bơi lội. Cuối tuần, tôi thường xem phim cùng anh trai hoặc Hà Anh. Thỉnh thoảng, tôi còn giúp mẹ làm việc nhà. Ước mơ của tôi sau này là có thể trở thành một bác sĩ – giống như bố của tôi vậy, có thể cứu sống nhiều người. Bởi vậy, tôi sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để thực hiện được ước mơ của mình.
Tôi mong rằng có thể làm được nhiều việc tốt, trong tương lai sẽ trở thành một người có ích cho xã hội để bố mẹ luôn cảm thấy tự hào về con gái của mình.
Tên của tôi là Nguyễn Hoàng Đức. Hiện tại, tôi đang là học sinh lớp 6A, trường Trung học cơ sở Hòa Bình. Tôi sẽ giới thiệu một vài nét về bản thân mình.
Gia đình có bốn người: bố, mẹ, chị gái và tôi. Bố của tôi năm nay bốn mươi sáu tuổi. Bố là một kỹ sư xây dựng. Còn mẹ tôi là một đầu bếp. Mẹ rất dịu dàng, lại đảm đang. Tuy công việc bận rộn, nhưng bố mẹ vẫn luôn quan tâm và yêu thương hai chị em. Chị gái của tôi đang là học sinh lớp mười. Chị rất xinh đẹp, lại học giỏi. Khi còn bé, chị thường giúp mẹ chăm sóc tôi. Tôi rất quý mến và yêu thương chị.
Tôi rất thích đọc sách, chơi game và đá bóng. Cuối tuần, tôi thường đến câu lạc bộ bóng đá của xã để luyện tập. Thỉnh thoảng, tôi cũng chơi bóng rổ hoặc cầu lông. Thành tích học tập của tôi khá tốt. Nhiều năm liền, tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi. Tôi thích nhất là học môn Tiếng Anh và Mĩ Thuật.
Đức Anh là bạn thân của tôi. Chúng tôi học cùng lớp. Tôi và Đức Anh thường xuyên giúp đỡ nhau trong học tập. Thỉnh thoảng, tôi còn rủ bạn đi chơi game và đá bóng. Chúng tôi còn có chung ước mơ là trở thành một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp. Cả hai tự hứa sẽ cố gắng luyện tập chăm chỉ để thực hiện được ước mơ của mình.
Tôi mong rằng tương lai có thể trở thành một người có ích, cũng như thực hiện được ước mơ của mình để mọi người trong gia đình luôn cảm thấy tự hào về tôi.
Tên của tôi là Nguyễn Thảo Nhi. Tôi vừa mới trải qua ngày sinh nhật tròn mười một tuổi. Tôi đang là học sinh lớp 6A8, trường Trung học cơ sở Ánh Dương. Tôi đang sống ở thành phố Đà Nẵng.
Gia đình của tôi gồm có bốn thành viên, bao gồm bố, mẹ, anh Cường và tôi. Bố của tôi đã bốn mươi sáu tuổi. Bố là một luật sư nên công việc rất bận rộn. Đối với tôi, bố khá nghiêm khắc và khó tính. Dù vậy, tôi rất ngưỡng mộ và tự hào về bố của mình. Mẹ của tôi là một giáo viên dạy môn Ngữ văn. Mẹ vừa hiền dịu, vừa đảm đang. Tôi thích nhất là được ăn cơm mẹ nấu. Những món ăn không chỉ ngon miệng mà còn đẹp mắt. Anh trai của tôi đang là sinh viên đại học. Anh rất đẹp lại, học giỏi và tài năng. Anh rất yêu thương và chiều chuộng tôi. Còn với tôi, anh chính là một tấm gương để học tập.
Ở lớp, tôi chơi thân nhất với bạn Hoàng Thủy – cô bạn thân từ hồi nhỏ của tôi. Chúng tôi hay cùng đi học, trò chuyện và chơi đùa. Lớp học của tôi có tới bốn mươi lăm thành viên. Tôi luôn đối xử thân thiện, nhiệt tình với các bạn trong lớp. Cô Thu Hà dạy môn Tiếng Anh là giáo viên chủ nhiệm của lớp. Trong lớp, mỗi bạn đều có một sở trường riêng. Dù vậy, chúng tôi luôn giúp đỡ, cố gắng để trở thành một tập thể tốt. Cô giáo chủ nhiệm cũng là người đã giúp chúng tôi thêm đoàn kết, gắn bó hơn.
Tôi là một học sinh gương mẫu, luôn chăm chỉ học tập. Môn học yêu thích của tôi là Ngữ văn và Tiếng Anh. Ngoài thời gian học tập ở trên lớp, tôi còn được mẹ cho tham gia một lớp học bơi. Vào cuối tuần, tôi sẽ đến nhà thi đấu của huyện để học. Những lúc rảnh rỗi, tôi thường đọc sách, nghe nhạc hoặc đi chơi cùng gia đình. Thỉnh thoảng, tôi cũng sang nhà Hoàng Thủy chơi. Ngoài ra, tôi còn rất thích tìm hiểu về thiên văn học. Ước mơ của tôi là trở thành một nhà khoa học. Tôi mong có thể khám phá ra nhiều điều kì thú về vũ trụ mà chưa ai biết đến.
Văn Mẫu Lớp 6: Đoạn Văn Thể Hiện Cảm Nhận Của Em Về Lịch Sử Đất Nước (7 Mẫu) Những Bài Văn Mẫu Lớp 6
Đoạn văn cảm nhận về lịch sử đất nước
Tài liệu bao gồm 7 đoạn văn mẫu lớp 6, hy vọng có thể giúp ích cho các bạn học sinh. Nội dung chi tiết được đăng tải ngay sau đây.
Đề bài: Viết một đoạn văn (khoảng 150 đến 200 chữ) có sử dụng thành ngữ thể hiện cảm nhận của em về lịch sử đất nước sau khi đọc xong các văn bản Thánh Gióng, Sự tích Hồ Gươm.
Lịch sử dân tộc Việt Nam trải qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước. Những kẻ thù xâm lược đất nước khiến cho cuộc sống của người dân khổ cực. Thế nhưng, nhân dân ta chưa bao giờ chịu khuất phục. Điều đó được thể hiện rõ qua hình ảnh người anh hùng làng Gióng đánh đuổi giặc Ân. Hay vị chủ tướng Lê Lợi lãnh đạo nghĩa quân Lam Sơn đánh đuổi giặc Minh. Cùng với đó sự ý thức của nhân dân ta về việc đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết. Những trang sử hào hùng, vẻ vang đó đã để lại bài học quý giá cho thế hệ sau. Chúng ta – những người con của đất Việt trong thời bình hãy tích cực học tập để dựng xây và bảo vệ đất nước.
Thành ngữ: Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết.
Dân tộc Việt Nam đã phải trải qua hàng nghìn năm dưới ách đô hộ của kẻ thù phương Bắc. Tuy nhiên, nhân dân ta chưa bao giờ chịu khuất phục trước sức mạnh của kẻ thù. Lịch sử đất nước của dân tộc gắn liền với truyền thống giữ nước và bảo vệ đất nước. Và có biết bao vị anh hùng đã đứng lên lãnh đạo nhân dân bảo vệ đất nước. Hình ảnh Thánh Gióng đánh đuổi giặc Ân trong truyền thuyết Thánh Gióng. Hay vị chủ tướng Lê Lợi lãnh đạo nghĩa quân Lam Sơn dẹp tan giặc Minh trong Sự tích Hồ Gươm. Dù trong hoàn cảnh khó khăn, ông ca ta vẫn nằm gai nếm mật đợi ngày khởi nghĩa giành lại độc lập, tự do cho đất nước. Ngày hôm nay, khi đất nước hòa bình, thế hệ trẻ – những chủ nhân tương lai của đất nước cần phải ra sức học tập, xây dựng và bảo vệ đất nước.
Thành ngữ: nằm gai nếm mật
Đất nước Việt Nam đã trải qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước. Nhân dân ta đã phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù xâm lược nguy hiểm. Nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào, chúng ta vẫn giữ vững quyết tâm bảo vệ chủ quyền của đất nước. Đó là hình ảnh vị anh hùng làng Gióng trong truyền thuyết Thánh Gióng. Người tráng sĩ ấy đã chiến đấu bằng tất cả tinh thần yêu nước, lòng căm thù giặc của nhân dân. Sức mạnh của Gióng không chỉ tượng trưng cho sức mạnh của tinh thần đoàn kết toàn dân, đó còn là sức mạnh của sự kết hợp giữa con người và thiên nhiên, bằng cả vũ khí thô sơ (tre) và hiện đại (roi sắt). Hay vị chủ tướng Lê Lợi trong truyền thuyết Sự tích Hồ Gươm. Một con người tài năng, dũng cảm. Dưới sự lãnh đạo của ông, mọi trận chiến của nghĩa quân Lam Sơn đều bách chiến bách thắng. Chính bởi lịch sử vẻ vang đó, thế hệ trẻ hôm nay cần tiếp tục kế thừa truyền thống tốt đẹp của ông cha ta ngày trước, để xây dựng đất nước ngày càng hùng mạnh.
Thành ngữ: bách chiến bách thắng.
Trong quá trình hình thành và phát triển của dân tộc Việt Nam, việc dựng nước luôn đi liền với giữ nước. Đất nước của chúng ta đã trải qua hàng nghìn năm bị đô hộ. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn có những bậc anh hùng đứng lên lãnh đạo nhân dân giành lại đất nước. Và tinh thần yêu nước đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của con người Việt Nam. Thánh Gióng ba tuổi không biết nói biết cười, nhưng tiếng nói đầu tiên là tiếng nói thể hiện khao khát đi đánh giặc. Dưới sự góp sức của nhân dân, cậu bé làng Gióng lớn nhanh như thổi, vươn vai biến thành tráng sĩ đánh bại giặc Ân. Sự tích Hồ Gươm tái hiện lại sự đoàn kết, đồng lòng của nhân dân dưới sự lãnh đạo của vị chủ tướng tài ba – Lê Lợi. Tất cả khiến cho tôi thêm yêu mến, tự hào về quê hương, đất nước của mình.
Thành ngữ: lớn nhanh như thổi
Đất nước Việt Nam đã trải qua hàng nghìn năm dựng nước và giữ nước. Nhân dân ta chưa từng khuất phục trước bất cứ kẻ thù nào. Mỗi cuộc chiến tranh bảo vệ nền độc lập dân tộc đều có những bậc anh hùng đứng lên lãnh đạo nhân dân làm nên thắng lợi. Thánh Gióng – một tượng đài vĩ đại minh chứng cho tấm lòng yêu nước. Hay Lê Lợi – linh hồn cuộc khởi nghĩa Lam Sơn đầy mưu trí, tài năng đã thu phục lòng dân. Biết bao ngày tháng nằm gai nếm mật mới đợi đến ngày đánh bại kẻ thù. Điều đó khiến tôi hiểu ra thế hệ trẻ hôm nay cần giữ gìn nền độc lập tự do của dân tộc Việt Nam.
Thành ngữ: nằm gai nếm mật
Lịch sử của đất nước Việt Nam đã trải qua những ngày tháng đau thương nhưng hào hùng. Nhân dân ta đã phải đối mặt với rất nhiều kẻ thù xâm lược. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, con người Việt Nam vẫn luôn trên dưới một lòng, sống chết có nhau. Chúng ta có thể thấy hình ảnh người anh hùng làng Gióng , với sức mạnh đại diện cho truyền thống đoàn kết của dân tộc. Hay vị chủ tướng Lê Lợi mưu trí và tài năng, là linh hồn của của cuộc khởi nghĩa Lam Sơn. Như vậy, thế hệ trẻ hôm nay có quyền tự hào về truyền thống của dân tộc, cũng như ý thức được trách nhiệm phải giữ gìn truyền thống đó.
Advertisement
Thành ngữ: sống chết có nhau
Việt Nam là một đất nước có lịch sử lâu đời. Thế hệ đi trước đã có công xây dựng và bảo vệ đất nước. Những trang sử vẻ vang được viết nên bởi biết bao vị anh hùng. Chuyện về cậu bé làng Gióng, lên ba tuổi nhưng vẫn không biết nói biết cười. Vậy mà tiếng nói đầu tiên cất lên lại là tiếng nói của lòng khao khát đi đánh giặc, cứu nước. Hay như trong sự tích Hồ Gươm tái hiện lại sự đoàn kết, đồng lòng của nhân dân dưới sự lãnh đạo của vị chủ tướng tài ba – Lê Lợi. Nước chảy đá mòn, chiến tranh sẽ đi qua, hòa bình cũng sẽ lập lại, đau thương cũng sẽ trở về quá khứ. Đất nước ta lại đứng lên hiên ngang, để sánh vai với các cường quốc năm châu.
Thành ngữ: nước chảy đá mòn
Cập nhật thông tin chi tiết về Văn Mẫu Lớp 6: Tả Cảnh Bình Minh Trên Quê Em (2 Mẫu) Những Bài Văn Mẫu Lớp 6 trên website Ysdh.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!